Chương 196: Anh lên đấu đi
Genko nghe thấy thế thì biến sắc, hai giây sau lại trở lại bình thường.
"Chủ nhân, chắc là người nhà họ Ninh cử đến".
Trần Thái Nhật gật đầu, cảm thấy hơi đau đầu, hình như hiểu lầm hơi lớn rồi thì phải.
Thôi không sao, đến đâu hay đến đó.
Sau khi Vi Giác Nghiệp dừng xe, Trần Thái Nhật dặn dò một câu, bảo ông ta chờ trong xe.
Chiếc xe này chuyên để đưa đón Trần Thái Nhật, bản thân nó cũng đã được cải tạo, chống cháy chống đạn.
Vi Giác Nghiệp không biết võ công, ở lại trong xe sẽ an toàn hơn.
Trần Thái Nhật và Genko mở cửa xe bước xuống, đứng ở phần đường dành cho người đi bộ bên cạnh chiếc xe.
Lúc này, trong phạm vi tầm nhìn, ở xa xa, có một đám người đang hoảng hốt sợ hãi chạy về các hướng khác nhau, dường như có chuyện đáng sợ nào đó sắp xảy ra.
Trên những con đường trong tầm mắt, chỉ thoáng chốc đã không còn bóng người, nhìn chẳng khác gì thành phố ma bị khai thác bất động sản quá độ.
Phải biết rằng đây là thành phố phồn hoa đứng đầu Hoa Hạ - Yến Kinh!
Là một thành viên trong hội nhà giàu hoàng kim, riêng khả năng giải tán của nhà họ Ninh đã khiến các nhà giàu nhỏ bé bình thường tự thẹn không bằng.
Trần Thái Nhật và Genko nhìn những con đường vắng vẻ như ở đảo hoang, sắc mặt bình tĩnh.
Đúng lúc này, bốn phương tám hướng vang lên tiếng động đinh tai nhức óc.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, trên các góc đường, đầu ngõ, lối rẽ từ bốn phía Đông Tây Nam Bắc, có mấy chục chiếc xe việt dã thương vụ cao to được lái tới.
Không có góc chết, không một kẽ hở.
Từng chiếc xe phát ra tiếng động đáng sợ, chậm rãi lái về phía Trần Thái Nhật.
Đồng thời tiến tới từ tám hướng, không có nổi một kẽ hở.
Đám người Trần Thái Nhật lập tức bị phong tỏa mọi lối ra, cho dù hiện giờ muốn lên xe rời khỏi đây thì cũng bó tay.
Đội xe của nhà họ Ninh lục tục lái tới, kéo dài tròn năm sáu phút.
Phóng mắt nhìn ra, nóc xe việt dã màu đen dày đặc, đi kèm với tiếng động cơ, khiến trong lòng người ta không khỏi nảy sinh cảm giác áp lực căng thẳng.
Nhìn xung quanh mới thấy, nhà họ Ninh đã cử tới hơn trăm chiếc xe việt dã để chặn người.
Nghi thức chào đón này làm hơi to đấy!
Dần dần, đoàn xe đã đến vị trí cách Trần Thái Nhật khoảng mười mét.
Két, tiếng phanh xe vang lên.
Từng chiếc xe việt dã dừng đúng vị trí.
Tất cả đầu xe đều nhắm thẳng vào Trần Thái Nhật và Genko, lấy họ làm trung tâm, đội xe việt dã đen xếp thành một thế trận lớn hình tròn.
Cạch cạch cạch!
Tiếng mở cửa xe vang lên liên tiếp.
Cộp cộp cộp.
Rất nhiều người mặc đồ luyện võ màu đen, vóc dáng cao to, bước từ trên xe xuống.
Tiếng giày da đáp đất rào rào.
Đầu đinh gọn gàng, khuôn mặt đều tỏ vẻ lạnh lùng, thắt lưng cộm lên, nhìn không phải côn thì cũng là vũ khí khác.
Mấy trăm người đứng chật ở khe hở giữa các xe.
Giọt nước cũng không lọt.
Bộp!
Tiếng giày giẫm lên kim loại.
Trần Thái Nhật ngẩng đầu lên nhìn, một người đàn ông mặc vest trắng, mắt hẹp dài, vẻ mặt nham hiểm, nhảy luôn lên nóc xe.
Hắn khoanh hai tay trước ngực, nhìn Trần Thái Nhật như nhìn một người chết, thái độ cao ngạo, khí thế hùng hổ.
“Trần Thái Nhật, thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa lại lao vào! Tôi thấy hôm nay anh muốn đi cũng không đi được đâu!”
“Anh là ai?”
“Hừ! Tôi là Trình Văn, Ninh Vinh Lễ là bác họ của tôi! Món nợ anh đánh lén tôi trên đường cao tốc lần trước, tôi còn chưa tính với anh đâu!”
Vẻ mặt Trần Thái Nhật sửng sốt.
Đánh lén?
Trước giờ anh đâu có đánh lén ai bao giờ? Nhưng lại hay có người đánh lén anh.
“Chắc anh nhớ nhầm rồi, tôi trước giờ chưa từng gặp anh, sao có thể đánh lén anh trên đường cao tốc chứ?”
Trên mặt Trình Văn hiện rõ sự tức giận.
“Vớ vẩn! Lần đó ở Đông Hải, nếu không vì anh dùng âm mưu quỷ kế, làm nổ lốp ba chiếc xe của chúng tôi, thì sao chúng tôi có thể bị đâm vào thanh chắn chứ? Nếu như chúng tôi đuổi kịp thì anh xong đời từ lâu rồi!”
Nghe Trình Văn nói vậy, Trần Thái Nhật đột nhiên nhớ ra.
Lần trước lúc anh đến Đông Hải cứu Ninh Yên Nhiên, hình như đúng là có mấy chiếc xe bám theo sau trên đường cao tốc.
Còn có một tên hâm dùng loa mắng chửi anh nữa.
Trong lúc tức giận, anh mới dùng ám khí làm nổ lốp của mấy chiếc xe đó.
Hóa ra… người mắng chửi anh lúc đó chính là tên khốn này!
Trần Thái Nhật nhìn kĩ đám người này, nhưng không phát hiện có người nào trên bốn mươi tuổi.
Anh hỏi thăm dò.
“Tự anh dẫn người đến à? Gia chủ Ninh có đi cùng không?”
Vẻ mặt Trình Văn đầy khinh bỉ, châm chọc nói.
“Anh kể chuyện cười quốc tế đấy à? Đối phó với loại tạp nham đến từ một thành phố nhỏ bé như anh mà còn cần gia chủ đích thân đến sao? Một mình tôi đã đủ đánh anh thành tàn phế rồi!”
Trần Thái Nhật mỉm cười, vung tay về phía trước.
“Được thôi, anh rút hết đám anh em này đi, chúng ta đánh tay đôi”.
Xung quanh bỗng im phăng phắc.
Vẻ mặt Trình Văn cứng đờ, chớp mắt.
“Trần Thái Nhật! Anh dám bắt cóc chị họ tôi, còn không biết xấu hổ mơ tưởng đến chị ấy, muốn trở thành con rể của nhà họ Ninh, tôi thấy anh đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Mẹ kiếp! Tên này định lươn lẹo đây mà.
“Đừng đánh trống lảng, tự anh nói mà, một mình lên thôi, bảo các anh em rút đi, chúng ta đánh tay đôi”.
Xung quanh lại yên tĩnh, bầu không khí bỗng chốc trở nên lúng túng.
Mấy trăm người được nhà họ Ninh cử tới trố mắt nhìn nhau, rồi đều dồn mắt nhìn Trình Văn đang đứng trên nóc xe.
Anh đã bảo là lên một mình, thế thì anh lên đi?
Mấy trăm anh em đã sẵn sàng để cổ vũ rồi.
Tâm trạng của Trình Văn hiện giờ vô cùng phức tạp, chỉ muốn tự vả vào mồm mình hai cái.
Ra vẻ quá đà rồi!
Vậy mà Trần Thái Nhật còn cứ bám riết không tha.
Đấu tay đôi cái đầu anh ấy!
Tôi dẫn theo mấy trăm người đến đây, cần quái gì phải đấu tay đôi với anh?
Tôi muốn dùng chiến thuật đám đông đấy!
Lần trước, trên đường cao tốc ở thành phố Đông Hải, với vận tốc một trăm hai mươi kilomet trên giờ mà Trần Thái Nhật vẫn có thể đứng vững trên nóc xe.
Nếu là người bình thường thì đã bay mất xác rồi.
“Trần Thái Nhật! Anh dám bắt cóc chị họ tôi, còn không biết xấu hổ mơ tưởng đến chị ấy, muốn trở thành con rể của nhà họ Ninh, tôi thấy anh đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Mẹ kiếp! Tên này định lươn lẹo đây mà.
“Đừng đánh trống lảng, tự anh nói mà, một mình lên thôi, bảo các anh em rút đi, chúng ta đánh tay đôi”.
Xung quanh lại yên tĩnh, bầu không khí bỗng chốc trở nên lúng túng.
Mấy trăm người được nhà họ Ninh cử tới trố mắt nhìn nhau, rồi đều dồn mắt nhìn Trình Văn đang đứng trên nóc xe.
Anh đã bảo là lên một mình, thế thì anh lên đi?
Mấy trăm anh em đã sẵn sàng để cổ vũ rồi.
Tâm trạng của Trình Văn hiện giờ vô cùng phức tạp, chỉ muốn tự vả vào mồm mình hai cái.
Ra vẻ quá đà rồi!
Vậy mà Trần Thái Nhật còn cứ bám riết không tha.
Đấu tay đôi cái đầu anh ấy!
Tôi dẫn theo mấy trăm người đến đây, cần quái gì phải đấu tay đôi với anh?
Tôi muốn dùng chiến thuật đám đông đấy!
Lần trước, trên đường cao tốc ở thành phố Đông Hải, với vận tốc một trăm hai mươi kilomet trên giờ mà Trần Thái Nhật vẫn có thể đứng vững trên nóc xe.
Nếu là người bình thường thì đã bay mất xác rồi.
Bản lĩnh này tuyệt đối không phải là hạng tầm thường.
Trình Văn vốn đã là người khôn ngoan, IQ cũng không thấp, hắn vừa đố kỵ vừa tức tối với Trần Thái Nhật.
Tức tối là vì lần trước Trần Thái Nhật ra tay khiến hắn bị thương trên đường cao tốc.
Đố kỵ là vì chị họ mà hắn một lòng yêu mến lại bỏ qua hắn mà chọn kẻ đến từ nơi khác này.
Thù mới hận cũ, Trình Văn cũng không quan tâm được nhiều như vậy, hắn vung tay lên.
“Tất cả nghe đây, gia chủ có lệnh, hôm nay nhất định phải đuổi Trần Thái Nhật đi! Các anh em, đánh gãy hai chân hắn trước cho tôi!”
Trong đám người có kẻ bĩu môi.
Trình Văn là đồ nhát gan.
Nhưng da mặt lại dày.
Hắn là người dẫn đội của nhà họ Ninh, các thuộc hạ cũng không dám làm trái ý hắn, ai nấy để lộ ánh mắt tàn nhẫn, nhìn về phía Trần Thái Nhật, xoa nắm tay, dần thu nhỏ vòng vây.
Trần Thái Nhật khẽ kéo Genko ra phía sau, nở nụ cười nói với Trình Văn.
“Nếu như bố của Yên Nhiên tới thì tôi còn phải kiêng kị, nếu đã là anh đưa người tới thì tôi yên tâm chơi rồi”.