Chương 271: Bốc cháy mà chết
Trần Thái Nhật ngây người.
Genko cũng đứng im như trời trồng, vẻ mặt kinh ngạc.
“Ha ha... ha ha ha! A ha ha ha ha! Chủ nhân, nhiệm vụ của tôi cuối cùng cũng hoàn thành rồi! Ha ha ha ha!”
Tay trái hắn có vệt đen do độc từ lớp kính ăn mòn gây ra, lúc này thân hình cao lớn như thả lỏng hơn, hào quang hạng chín tuyệt thế không ngừng bộc phát, tạo ra chấn động khắp bảo tàng, khiến mặt đất như rung chuyển theo.
Mặc dù bị thương nặng nhưng hắn không hề có dáng vẻ khổ sở đau đớn, chỉ có sự điên cuồng
Rầm!
Một bên khác, bóng đen vốn dĩ đang thần tốc chạy đến lỗ hổng trên tường đột nhiên từ giữa không trung ngã xuống, chật vật đứng dậy.
Ánh trăng bên ngoài rọi vào, gương mặt dưới ánh sáng hiện ra rõ ràng.
Một cậu thiếu niên rất giống Sài Phong, giờ phút này đang vô cùng hoảng loạn và tuyệt vọng, cả người run lẩy bẩy, vừa khóc vừa gọi.
“Bố ơi! Bố đâu rồi?”
Tiếng khóc của cậu thiếu niên, tiếng cười điên cuồng của người mặc đồ đen, đan xen không dứt.
Tương kế tựu kế.
Nhóm người này chỉ là những quân cờ từ đầu tới cuối.
Tất cả đều bị lừa.
Người va vào lồng kính thực chất là Rồng đất!
Còn người bị văng ra, va vào lỗ hổng trên tường là Sài Tiểu Kiệt bị ném ra ngoài!
Cao thủ tuyệt đỉnh của Hội Đông Vinh, dám cả gan dùng tính mạng của mình để đổi lấy cơ hội phá hủy Thanh Đồng Thần Thụ!
Đánh cược vào phán đoán sai lầm của Trần Thái Nhật, đánh cược rằng anh sẽ cứu người!
Để tránh dính độc từ kính, Trần Thái Nhật sẽ nâng lớp kính bảo vệ lên.
Bằng cách này, khe hở duy nhất để chạm đến Thanh Đồng Thần Thụ liền xuất hiện!
Rồng đất đã đúng.
Hắn đã từng thử, bất kể dùng cách nào, dùng vật gì để làm đòn bẩy, chỉ cần vừa chạm đến lớp kính độc mà Đông Tuyệt đích thân bố trí sẽ lập tức biến thành mảnh vụn.
Ở nơi này, người duy nhất đủ mạnh để có thể nhấc lớp kính bảo vệ này lên, phải là cao thủ cấp Thần tương tự như Đông Tuyệt.
Tây Cực - Trần Thái Nhật!
Mũi giáo mạnh nhất, mới có thể phá vỡ lá chắn kiên cố nhất!
Rồng đất đủ thông minh, hắn căn bản không nghĩ đến chuyện chạy trốn, trong lòng hắn luôn nung nấu ý định phá hủy Trấn Quốc Khí.
Ý nghĩ điên cuồng này thậm chí hệt như một kẻ bị tẩy não.
Rồng đất - kẻ đã đạt được mục đích cuối cùng, cười một cách cuồng loạn suốt một phút đồng hồ, không hề lo sợ cái chết sắp đến.
Hắn chậm rãi xoay người, dùng ánh mắt như được giải thoát nhìn vào Trần Thái Nhật.
“Đại nhân Tây Cực, trò chơi này, tôi thắng rồi”.
Trần Thái Nhật không trả lời, ánh mắt bình tĩnh, không chút dao động.
Khuôn mặt Rồng đất rất phổ thông, nhưng sự tàn ác và cuồng nhiệt rõ ràng không bình thường.
Hắn coi tính mạng như cỏ rác, tính toán cặn kẽ, thủ đoạn độc ác, bụng dạ nham hiểm.
Vị lãnh đạo cao cấp của Hội Đông Vinh này khiến Trần Thái Nhật hơi bất ngờ.
“Trần đại nhân, Hoa Hạ xong rồi, Trấn Quốc Khí thiếu đi một thứ, các người sẽ không còn cơ hội ra khỏi biên giới, các người không thể giúp đỡ kẻ khác, cũng không thể cầu cứu viện trợ từ bên ngoài”.
Nói xong, hắn chỉ tay lên không trung, chậm rãi làm động tác chém xuống.
“Pháo hoa của ngày tận thế sắp tới rồi! Chủ nhân sẽ chiến thắng!”
Trần Thái Nhật không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Vẻ mặt Rồng đất không chút cảm xúc.
“Cho dù chết, có thể đổi lấy cuộc sống vĩnh cửu trong tận thế, tôi không hề hối hận, anh Trần, ra tay đi”
Lúc này, trên mặt Trần Thái Nhật chợt thoáng qua chút tiếc nuối.
“Anh muốn chết sao? Không muốn nói thêm gì nữa à?”
Bỗng nhiên nét mặt của Rồng đất thay đổi, nụ cười dần tắt, mí mắt bên phải khẽ giật.
Trần Thái Nhật còn có chút không cam tâm.
“Chẳng phải thường nói lời thoại của nhân vật phản diện khá nhiều sao? Anh nói thêm vài câu đi, nói ra hết mọi chuyện rồi hãy chết, ví dụ như kế hoạch xấu xa, danh sách kẻ đồng lõa hay là bản đồ kho báu gì đó...”
“...”
“Này! Chí ít cũng phải chơi theo quy tắc chứ! Người của thế lực tà ác đều kín tiếng như anh, các anh hùng chính nghĩa chúng tôi tìm manh mối ở đâu cơ chứ?”
“...”
“Anh vẫn nên nói đi!”
Rồng đất đột nhiên toát mồ hôi, quay đầu nhìn mặt đất.
Mảnh vỡ của Thanh Đồng Thần Thụ rải rác khắp nơi.
Thấy vậy, nét mặt hắn thả lỏng đôi chút, nhưng sự bất an trong lòng vẫn không thuyên giảm.
“Tây Cực, đừng diễn trò nữa, Trấn Quốc Khí đã bị phá hủy, dù anh hiện giờ có là thần tiên hạ phàm cũng không có cách khôi phục lại được!”
Khóe miệng Trần Thái Nhật khẽ nhếch.
“Vậy sao, nếu anh không còn di ngôn nào nữa, tự sát đi, tôi sẽ không cản đâu”.
Ánh mắt Rồng đất lóe lên, cũng không lập tức xuống tay tự sát.
Trần Thái Nhật khinh thường cười khẩy.
“Không cam tâm đúng không? Muốn biết vì sao tôi lại bình tĩnh đến vậy không? Muốn xác nhận chắc chắn tôi là kẻ thua cuộc trước khi chết, đúng không?”
Sự im lặng của Rồng đất đã trả lời tất cả.
Trần Thái Nhật bất lực khẽ lắc đầu.
“Các người ấy à, thực lực yếu mà tầm nhìn cũng hẹp, quan trọng nhất vẫn là thiếu kinh nghiệm và hiểu biết, anh biết Lý Khắc Chu chứ?”
Cơ mặt Rồng đất khẽ run
“Anh muốn nói đến Huyền Ti Thần đã chết ở Hàng Thành sao?”
“Phải, chính là con Gà đen đó. Tiếc là hắn chết sớm quá, không kịp báo cho anh tin tức quan trọng nhất, nếu anh xuống dưới đó có gặp hắn, anh sẽ biết, ngoài võ công cao cường ra, tôi còn...”
Trần Thái Nhật búng tay, vẻ mặt đùa cợt
“Là chuyên gia hàng đầu thế giới về việc làm giả các di vật”.
Một tiếng ầm vang lên.
Mặt đất dưới chân Rồng đất đột nhiên rung lên dữ dội.
Vù vù!
Âm thanh như một cỗ máy khổng lồ đang chạy.
Đế đỡ của Thanh Đồng Thần Thụ, lại từ từ ráp lại.
Đầu tiên là bệ thép hợp kim dài nửa tấc, sau đó là viền kính trong suốt, tiếp theo một khối khung kính hình chữ nhật dần hiện ra.
Ba mươi giây sau
Răng rắc.
Một tiếng động như máy móc bị kẹt vang lên.
Dưới chân Rồng đất, chợt có một khối thủy tinh có kích thước và hình dạng tương tự như lồng kính trưng bày ban đầu chậm rãi nổi lên.
Không cần nhìn Rồng đất cũng đoán được, bên trong nó là thứ gì.
Thanh Đồng Thần Thụ thật sự!
Cao thủ hàng đầu của Hội Đông Vinh - mật danh Rồng đất, giờ phút này, hai con ngươi dần tối đi, trên người xuất hiện điềm báo chết chóc.
Trần Thái Nhật cười nhạt, nhảy lên võ đài, bất chợt đánh vào ba huyệt trên người Rồng đất.
Ngay sau đó, anh nhét viên thuốc màu tím vào miệng hắn.
Rồng đất ngây người.
“Anh cho tôi uống cái gì?”
“Trứng của Nhân Trùng Thảo”
Nghe vậy, người Rồng đất run lên bần bật, lộ ra dáng vẻ sống không bằng chết.
“Anh... anh!”
Trần Thái Nhật cười nhạt
“Ban nãy bảo anh tự sát anh lại lãng phí cơ hội, bây giờ anh muốn chết thì muộn rồi, thành thật trả lời câu hỏi của tôi đi”.
Nói xong anh nắm cổ áo đối phương, hai người cùng nhảy xuống khỏi bục.
Rồng đất lảo đảo, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.
“Anh hỏi đi, tôi đã không còn lựa chọn nào khác rồi”.
Trần Thái Nhật nhìn đối phương, nói thẳng.
“Thành thật nói cho tôi, nguồn gốc của Hội Đông Vinh và chủ nhân mà các người nhắc đến là ai?”
Rồng đất cười chua xót.
“Hội Đông Vinh được thành lập từ một ngàn năm trước, nhằm cứu rỗi số ít nhân loại trước ngày tận thế sắp ập đến, về phần chủ nhân, người là vị thần toàn năng, không ai có thể trở thành đối thủ của chủ nhân, trừ khi...”
Trần Thái Nhật chăm chú lắng nghe nội dung then chốt.
Rồng đất mở miệng, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Trần Thái Nhật cau mày
“Nói to lên!”
Rồng đất sửng sốt, lại nói gì đó.
Bỗng nhiên, như chợt nhận ra mình không thể phát ra âm thanh, cảm thấy không ổn, ánh mắt hiện lên sự hoảng loạn.
Đường đường là cao thủ hạng chín tuyệt đỉnh, lại đột nhiên dùng tay bóp cổ chính mình, tựa như có vật gì đó nghẹn ở cổ họng.
Trần Thái Nhật chợt nhận thấy có nguy hiểm, nhanh như chớp lùi về sau.
Bùm!
Từ trong mắt Rồng đất bùng lên một ngọn lửa dữ dội khét lẹt!
Tiếp đó lửa cháy lan đến tóc, da và sau đó là toàn thân!
Không thể phát ra âm thanh kêu cứu nào, vẻ mặt Rồng đất mang theo sự sợ hãi tột cùng, từ từ quỳ xuống trong biển lửa, chỉ tay lên trời.
Mười phút sau.
Một trận gió thổi qua.
Thi thể của Rồng đất đã cháy đen thành than, tan biến trong phút chốc.
Trên sàn nhà, chỉ còn lại một vật nhỏ bằng hạt đậu.