Chương 9: Dược Sơn
Dược Sơn là một trong số các cấm địa của Thanh Vân Tông, nguy nga thẳng tắp, núi cao ngàn trượng kéo thẳng vào mây trời, lâu dài bị sương mù quấn quanh, người ngoài đều không nhìn thấy hình dáng thật sự của ngọn núi này là gì. Nơi này cực kỳ nồng đậm linh lực, là bảo địa danh xứng với thực. Từ sườn núi đến đỉnh núi nghe nói có ba mươi đến năm mươi khu vườn dược, cũng có vài vườn dược bí mật và đặc thù trồng các loại dược liệu quý giá hơn.
Tần Nam đứng dưới chân núi, ngước nhìn Dược Sơn cao ngất hùng vĩ. Sương mù nồng nặc, không chỉ có khí ẩm mà còn tràn đầy linh lực. Hắn hít một hơi thật sâu, mát mẻ ướt át, thần thanh khí sảng. Linh lực ở nơi này nhiều hơn nhà kho vắng vẻ của hắn không biết bao nhiêu lần.
Nếu có thể ở đây tu luyện thì đúng là hạnh phúc biết bao.
Tần Nam giấu kỹ trong người danh sách đưa hàng, nâng chum đá thận trọng tiến vào Dược Sơn.
Trước kia thật không dám tiến vào, lần này thì mạo hiểm một phen?
Bởi vì linh lực nồng đậm, Dược Sơn không chỉ sinh trưởng một lượng lớn linh thảo mà đến cả những đám cây cối kia đều cực kỳ cao lớn, rễ cây giống như mãng xà chui ra lòng đất, chen lấn xô đẩy, rất nhiều cành cây rủ xuống mặt đất, không nhận ra được là cành hay cây nhỏ. Nơi này tựa như là một không gian hoàn toàn bị phong bế, ai chưa từng tới sẽ rất dễ dàng bị lạc ở bên trong.
Đối với tuyệt đại đa số đệ tử của Thanh Vân tông, Dược Sơn trước giờ đều rất thần bí, bởi vì không có mấy ai được đến nơi đây.
Tần Nam lần này không thèm đếm xỉa, cả gan đi trong khu rừng rậm rạp ẩm ướt, vừa tham lam hít lấy hít để linh khí vừa quan sát khắp nơi, mong đợi có thể tìm được linh thảo hay linh quả gì đó.
Thân phận nô bộc có đôi khi vẫn rất hữu dụng, nếu có người phát hiện liền nói chính mình tới đưa hàng là xong.
Tần Nam càng đi lên trên núi thì càng thích nơi này.
Nơi này chính là tiên cảnh mà.
Nếu có thể ở đây tu luyện một tháng, phong cấm hắn một năm hắn cũng đồng ý.
"A, thật sự có linh thảo này?", hai mắt Tần Nam tỏa sáng, bỗng nhiên phát hiện một cây cỏ non xanh biếc lẫn vào đống rễ cây, bị lá khô che đậy, chỉ nhô ra vài cọng lá nho nhỏ. Nếu không phải Tần Nam có ánh mắt nhạy bén thì cũng chưa chắc đã nhìn thấy.
Một cây linh thảo hạ phẩm.
Tần Nam hạ chum đá xuống, cẩn thận đào ra, nhìn bốn bề vắng lặng, liền nhét vào miệng rồi lung tung nhấm nháp, nuốt chửng.
Một dòng linh khí thơm phức bắt đầu từ miệng khuếch tán ra toàn thân.
Cũng không biết là dược thảo gì, dù sao cũng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái!
Tần Nam tinh thần tỉnh táo, vừa vững vàng nâng cao chum đá vừa quan sát thật kỹ. Ấy vậy mà chỉ chốc lát sau hắn đã nhìn thấy tiếp một cây linh thảo xanh biếc xen lẫn trong bụi cỏ tạp nham.
Cứ như vậy, hắn cả gan đi lên trên núi suốt cả canh giờ, rồi lại phát hiện những năm cây linh thảo.
Mặc dù đều là linh thảo hạ phẩm, nhưng cũng đủ để khiến Tần Nam ngạc nhiên.
"Mùi thuốc nồng nặc thật đấy", Tần Nam hít mũi, bước nhanh về phía trước, kết quả cảnh sắc trước mặt rộng mở trong sáng, một vườn dược rộng lớn xuất hiện, sương mù mỏng manh bao phủ nơi đó, nhìn không quá rõ ràng, nhưng mùi thuốc cùng linh khí đập vào mặt khiến cho hắn nhịn không được mà hít một hơi thật sâu.
"Người nào!", Một tiếng quát chói tai truyền tới.
Tần Nam bừng tỉnh, vội vàng buông chum đá xuống, cao giọng nói: "Đệ tử Tần Nam đưa hàng đến đây theo yêu cầu của quản sự Trương Đông".
Một vị thiếu niên mi thanh mục tú đi ra từ rừng nhỏ bên cạnh vườn dược, lông mày nhỏ nhắn nhíu chặt, ánh mắt bất thiện: "Nói hươu nói vượn! Vườn dược có khi nào cần hàng của nhà kho các ngươi chứ?"
"Đây là danh sách, mời xem qua, ta chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi", Tần Nam đưa danh sách ra.
Đệ tử kia chỉ liếc mắt chứ không nhận, lạnh lùng đến gần Tần Nam: "Hắn ta bảo ngươi đưa thì ngươi cũng đưa à, to gan thật, không nhớ quy củ của Thanh Vân Tông sao?"
"Đưa hàng cũng bị phạt mà không đưa thì cũng bị phạt, đây là quản sự sắp xếp, ta cũng không có cách nào".
"Ha ha, một quản sự cũng dám dùng vườn dược để bẫy người cơ à? Là hắn ta không biết sống chết hay là ngươi cả gan làm loạn", Thiếu niên đi vòng quanh Tần Nam, ánh mắt lạnh lẽo.
"Ta chỉ đến đưa hàng, danh sách cũng là Trương Đông viết, sư huynh có thể điều tra".
"Ai là sư huynh của ngươi hả".