• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Linh Võ tầng ba
 
             "Nghe nói ngươi tự thân tiến vào được cảnh giới Linh Võ nên rất kiêu ngạo? Rất tự hào đúng không? Ta hôm nay muốn cho ngươi hiểu ra, ngươi và ta không cùng một đẳng cấp, ngươi và ta… không cùng một số mệnh!", Triệu Liệt khí thế tăng cao, cất bước phi nhanh tới. Hắn ta đi trên không hơn mười bước, quay một phát bảy trăm hai mươi độ đến sau lưng Tần Nam. Mọi hành động đều vô cùng thuần thục như nước chảy mây trôi, thông thuận tấn mãnh. Khóe miệng của hắn ta cười lạnh, lần lượt vung quyền đánh mạnh về phía gáy của Tần Nam.  

             Lửa nóng hừng hực sôi trào tại nắm đấm.  

             Hắn ta không chỉ muốn đánh bại Tần Nam mà còn phải hung hăng đánh cho hắn một lần. Hắn ta chờ lúc này quá lâu rồi.  

             "Tốt! Tốt lắm!"  

             "Đánh quá đẹp!"  

             "Phế hắn đi!"  

             Đám tùy tùng đi theo nhao nhao kích động, reo hò khôn xiết.  

             "Triệu Liệt, ngươi quá đáng vừa thôi!", Thải Y vội vàng xuất thủ ngăn cản.  

             Nhưng trong chớp mắt, Tần Nam đột nhiên quay người, tay phải đang nắm chặt phải đột nhiên bành trướng, sấm sét tán loạn ở năm ngón tay và trong lòng bàn tay, ánh sáng chói mắt.  

             Bành!!  

             Nắm đấm tay phải đó không ngờ lại có thể chặn được hỏa quyền của Triệu Liệt, sấm sét lẫn lộn vào hỏa diễm, không nhượng bộ chút nào.  

             Tần Nam không nhúc nhích dù chỉ một phân, hai chân vẫn dính chặt tại bàn đá.  

             Triệu Liệt kinh ngạc, làm sao có thể? Hắn ta cực kỳ tự tin với chiêu tập kích của mình. Bản thân hắn ta đã là cảnh giới Linh Võ tầng ba, Tần Nam chỉ là Linh Võ tầng hai thôi mà?  

             Thải Y hơi nhếch lên khuôn miệng nhỏ nhắn, cũng cực kỳ bất ngờ. Tầng ba? Sao cô lại không biết!  

             Tần Nam bành trướng tay trái, mạnh mẽ siết chặt hỏa quyền của Triệu Liệt giống như là kìm sắt đè ép xương ngón tay của hắn ta.  

             "Ngươi...", Triệu Liệt đột nhiên bừng tỉnh.  

             Tần Nam khẽ nháy mắt, nhếch miệng lên, toàn thân phát khí, vùng eo phát lực, trong một chớp mắt bước chân lên, nắm lấy nắm đấm của Triệu Liệt rồi vòng lên toàn bộ cơ thể hắn ta, xoay một vòng rồi nện xuống mặt đất.  

             Một tiếng “bành” vang lên, cả người Triệu Liệt ngã nhào ra đất, cánh tay như bị Tần Nam xoay thành cái bánh quai chèo, ngừng lại mấy giây rồi kêu lên như heo bị cắt tiết, tiếng kêu vang vọng khắp đại viện nhà kho: "Aaaaaaaa… Tay của ta".  

             "Sư huynh!"  

             "Tiện dân kia! Mau buông ra!"  

             Đám người hầu kia sợ hãi, lập tức đánh tới.  

             "Xin lỗi nhé, ta cũng là Linh Võ tầng ba! Ngươi nói nhiều quá, nhưng đúng là ngươi không cùng đẳng cấp với ta thật”, Tần Nam quăng quật Triệu Liệt trong đình viện, vừa chạy vừa nện, coi hắn ta như cái bao tải, chẳng qua bao tải này thì kêu hơi thảm thiết chút, nên cảnh tượng nhìn vô cùng khoa trương.  

             Tần Nam có sức mạnh cực lớn, lực bộc phát càng kinh người.  

             Không đợi đám kia tùy tùng xông tới, Tần Nam vốn đang xoay tròn ba vòng tại chỗ đột nhiên buông tay, ném thẳng Triệu Liệt ra chỗ cửa sắt của nhà kho.  

             Tiếng ầm ầm vang lên, Triệu Liệt ma sát với mặt đất tạo ra những vệt máu thê thảm.  

             Thải Y thấy cảnh này thì sợ hãi đến mức phải che miệng.  

             "Tội dân Tần Nam! Ngươi tới số rồi...", Một đám tùy tùng đang hùng hổ xông lại, Tần Nam lạnh lẽo nhướn mày, quát to một tiếng: "Cút!"  

             Năm người cả nam lẫn nữ đều giật mình, đứng tại chỗ như trời trồng.  

             Triệu Liệt giằng co, đang muốn lên cơn thì thấy Tần Nam bước nhanh về phía mình: "Tần Nam... Ngươi đừng tới đây... Đừng tới đây... Ta quân tử động khẩu không động thủ, có chuyện gì từ từ nói, đừng tới đây... Có nghe thấy gì không, ngươi đừng tới đây..."  

             Tần Nam đứng ở trước mặt hắn ta, hơi lắc cổ và bẻ khớp tay vang ra tiếng giòn tan, hỏi: "Đau không?"  

             "Đau! Đau lắm! Đừng như vậy... Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy... Không đến mức... Thật sự không đến mức...", Triệu Liệt vừa sợ lại hoảng, làm sao có thể? Chuyện gì xảy ra vậy? Sao Tần Nam lại đến Linh Võ tầng ba rồi?  

             "Trong này là gì? Cỏ Linh Châu sao? Đưa cho ta đi”, Tần Nam giật xuống cái túi ở bên hông Triệu Liệt.  

             "Ngươi...", Triệu Liệt đang chuẩn bị nhảy dựng lên.  

             "Ừm?"  

             "Được, được, được!"  

             "Cảm ơn nhé", Tần Nam nhìn túi thêu, lấy ra một cây linh thảo xanh biếc lóe ra ánh huỳnh quang, đúng là linh túy trung phẩm cỏ Linh Châu.  

             Tuy hắn chưa bao giờ sử dụng loại bảo bối này, nhưng tuyệt đối biết rõ ràng giá trị của nó.  

             Triệu Liệt giãy dụa, cố sức kéo khoảng cách với Tần Nam, trong lòng sợ muốn chết. Hắn ta phải hao tổn tâm cơ nghĩ hết biện pháp mới tăng lên tới Linh Võ tầng ba, sao Tần Nam lại làm được chứ?  

             Đám tùy tùng lúc này mới tiến tới đỡ hắn ta dậy.  

             "Sư huynh, có gì đó sai sai, sao hắn có thể tăng thực lực lên nhanh như vậy?", Bọn họ đều không dám tin vào thực lực của Tần Nam lúc này.  

             "Thải Y, là các cô giở trò đúng không!", Triệu Liệt giận cá chém thớt lên Thải Y. Đại trưởng lão đã từng hạ lệnh, tất cả mọi người trong Thanh Vân Tông đều không được phép cung cấp linh túy và võ pháp cho Tần Nam, càng không thể chỉ đạo cho hắn về võ đạo, đây là sự trừng phạt mà Tần Nam phải chịu. Thế nhưng Tần Nam đột nhiên đạt đến cảnh giới Linh Võ tầng ba, chắc chắn là có vấn đề gì đó.  

             Thải Y ngang ngược ngẩng đầu: "Phải thì sao mà không phải thì sao? Nhìn cái dáng vẻ sợ hãi này của ngươi kìa, dựa vào tỷ tỷ của mình nên ngươi mới tiến vào Linh Võ tầng ba thôi đấy. Chứ dựa vào cái thiên phú này của ngươi mà tiến vào Võ Tông Các cũng sẽ không có tiền đồ gì đâu. Đã không muốn động vào rồi lại còn chọc ta".  

             "Ngươi..."  

             "Đừng tưởng rằng có một tỷ tỷ oai phong liền có thể ra oai trước mặt người khác, ở trong Thanh Vân Tông này tỷ tỷ ngươi còn không có chỗ xếp hạng đâu".  

             "Tốt! Rất tốt! Các ngươi chờ đó cho ta!", Triệu Liệt mang người rời đi, trước khi ra cửa còn rất không cam lòng mà quay đầu nhìn túi thêu trong tay Tần Nam, trong lòng rỉ máu!  

             "Sau này thường xuyên đến nhé, đừng quên mang theo lễ vật", Tần Nam khoát tay tiễn khách.  

             "Đừng phách lối! Rồi ngươi sẽ phải hối hận!"  

             "Ha ha, cái đồ ngu này tự nhiên lại tặng cái cỏ Linh Châu cho ta", Tần Nam cười ha hả ngồi xuống ghế đá, nghiên cứu cỏ Linh Châu. Mấy câu kiểu như “Ngươi chờ đó cho ta”, “Ta muốn phế bỏ ngươi”, “Có phục hay không” vân vân, hắn tám năm qua đã nghe muốn mòn lỗ tai rồi.  

             "Tần Nam, ta nghe thấy đó!", Triệu Liệt suýt thì quay đầu lại.  

             "Ta chính là nói cho ngươi nghe đấy".  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK