Chương 4: Cỏ Linh Châu
"Huynh thật là, tội tình gì phải vậy chứ? Huynh biết rõ bọn họ sẽ không cho huynh tham gia", cô gái đem giỏ trúc đặt bên cạnh Tần Nam, gương mặt của cô tươi đẹp diễm lệ như hoa sen trắng mới nở mềm mại, tính cách hoạt bát sáng sủa như cô mà nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tần Nam vẫn không khỏi tràn đầy lo lắng, phải lên tiếng trách cứ hắn quá bốc đồng.
"Cơ hội nằm ở đó, không thử thì làm sao biết được".
"Cơ hội ở đâu chứ? Không phải là huynh không biết ở đó có các trưởng lão trấn thủ, mà các trưởng lão đó đều không muốn vướng vào phiền toái.
Ta biết huynh sốt ruột vì người thân của mình, muốn thắng được địa vị để thay đổi tình cảnh của bọn họ, nhưng huynh càng ương ngạnh thì bọn họ lại càng chèn ép huynh. Chúng ta không thể cứ an ổn mà sống được hay sao?", Thải Y đau lòng nói.
"Sống an ổn là để cho người ta xem mình như chó, phải vẫy đuôi van xin bọn họ sao? Tần Nam ta không làm được".
Thải Y không nói thêm gì nữa, không biết cô đã cố gắng thuyết phục hắn bao nhiêu lần, thậm chí cả Nguyệt Linh sư tỷ cũng đã không ít lần thuyết phục hắn nhưng cũng chẳng có ích lợi gì. Cô mở chiếc giỏ trúc ra, bên trong có hai lọ thuốc thanh ứ điều khí và một ít bánh ngọt tinh xảo, cô nhỏ giọng nói: "Huynh đoán xem là do ai làm".
"Thay ta đa tạ Nguyệt Linh, không cần phải lo lắng cho ta, chẳng phải mấy năm nay ta vẫn sống tốt đó sao?", Tần Minh lấy một miếng bánh bỏ vào miệng nhấm nháp, vừa ăn vừa gật gù: "Đúng là tay nghề của Nguyệt Linh, hương vị thật ngon".
"Huynh thế này mà gọi là đang sống tốt sao? Chật vật đến mức khiến cho ta cũng phải đau lòng. Cứ dăm ba ngày là huynh lại đánh nhau với người ta, nếu huynh không đánh người ta bầm dập thì cũng là bị người ta đánh cho bầm dập. Bọn họ rõ ràng là cố ý gây sự, huynh có thể tránh thì nên tránh đi".
"Kẻ yếu không được chết tử tế, kẻ mạnh không được sống an ổn, ta muốn trở thành kẻ mạnh! Kẻ mạnh vĩnh viễn!"
"Ai nói vậy?"
“Cha ta”, sắc mặt Tần Nam nhất thời có chút ảm đạm nhưng sau đó liền tỏ ra thoải mái trở lại, hắn lấy một miếng bánh khác lên nếm thử.
Thải Y cẩn thận nhìn sắc mặt Tần Nam rồi nói: "Huynh... có hận bọn họ không? Ta không có ý gì khác, chỉ là người khác đều nói bọn họ kỳ thực phải..."
"Hận? Tại sao ta phải hận? Bọn họ sẽ không bỏ rơi ta, sẽ không bỏ rơi người thân".
“Thực xin lỗi, ta đã nói sai rồi”, Thải Y biết cô đã đụng chạm phải quá khứ đau buồn của Tần Nam.
"Ta không sao, muội yên tâm đi".
"Nhân tiện, Nguyệt Linh sư tỷ nhờ ta nhắc nhở huynh rằng việc huynh đột nhiên công khai thực lực cảnh giới Linh Võ sau khi im lặng nhiều tháng như vậy sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, thu hút thêm nhiều người đến chèn ép huynh. Huynh cần phải chuẩn bị tâm lý".
"Ta đã bao giờ sợ hãi ai chưa? Đã tám năm rồi, cuối cùng ta cũng đã đột phá cảnh giới Linh Võ. Đây mới chỉ là bước khởi đầu. Ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và khiến cho đám trưởng lão Thanh Vân Tông phải thực sự coi trọng ta.
Một ngày nào đó ta sẽ tự cứu mình, cứu lấy người thân và hai mươi vạn người dân trong thành”, Tần Nam làm ra vẻ tùy tiện nói nhưng trong giọng điệu lại có một tia kiên định mà chỉ có hắn mới biết.
"Huynh không cần phải vội như vậy, huynh đã nhẫn nhịn được tám năm rồi thì còn ngại gì thời gian sắp tới nữa? Nếu như trong thời gian này huynh thực sự cảm thấy có người đang muốn hãm hại mình thì cứ chạy tới chỗ Nguyệt Linh sư tỷ, tuy bọn ta không thể cứu được thành cổ Lôi Đình nhưng chắc chắn có thể bảo vệ được huynh…”
"Ầm!"
Cánh cửa sắt của nhà kho bỗng nhiên ầm ầm mở ra, ngay sau đó Triệu Liệt cùng đám người hầu cũng bước vào.
"Triệu Liệt! Ngươi tới đây làm gì?", Thải Y bị giật mình, bực bội hỏi.
Triệu Liệt không hề ngạc nhiên khi thấy Thải Y ở đây, hắn ta nói: "Đây không phải là Thải Y sư muội sao? Đã lâu không gặp, ta còn không nhận ra cô đó".
"Ta đang hỏi ngươi, ngươi tới đây làm gì?"
"Triệu Liệt ta muốn đi đâu còn cần phải báo cáo với cô hay sao?"
“Ngươi không được chào đón ở đây, mau ra ngoài đi!”, Thải Y biết chính xác đám người này đến đây để làm gì.
“Đây là nhà của cô sao?”, Triệu Liệt nở một nụ cười xấu xa, đám người hầu cũng không khách khí mà cười lên ha hả.
"Ngươi..."
Tần Nam đang ngồi xếp bằng ở trên tảng đá còn chưa đứng dậy, chỉ tiếp tục nhấm nháp bánh rồi nói: "Cần gì phải tức giận với đám rác rưởi".
"Tội nhân Tần Nam, ngươi vừa mới nói cái gì, có dám lặp lại lần nữa hay không?", Triệu Liệt bước tới hung hăng nói.
"Bao năm qua ta đã nói điều đó không biết bao nhiêu lần rồi, sao, ngươi nghe đến nghiện rồi phải không?"
Thải Y vội vàng nhắc nhở: "Tần Nam, hắn ta không còn là Triệu Liệt trước kia nữa".
“Ta cũng không còn là ta trước kia nữa”, Tần Nam đã nhẫn nhịn hơn hai tháng để liên tiếp đột phá, tuy rằng hôm nay hắn đã bị Sở Hoa trưởng lão làm nhục nhưng thực lực của hắn đã không còn là cảnh giới tiền Thối Linh thấp kém như trước nữa.
“Thật vậy sao?”, Triệu Liệt ra hiệu cho đám người hầu đi theo đóng cánh cửa sắt lại, sau đó mỉm cười gian ác nhìn xuống Tần Nam.
Tần Nam nhướng mày liếc hắn ta một cái, ngồi ở trên tảng đá ngẩng đầu trầm mặc nhìn Triệu Liệt nói: "Có chuyện gì sao?"
Khí thế của Triệu Liệt đột nhiên suy yếu ngay tại chỗ, hắn ta tức giận nói: "Tần Nam, ta không hiểu một tội nhân như ngươi lại lấy đâu ra được tự tin để kiêu ngạo đến thế!"
"Có việc gì thì nói, không có việc gì thì cút".
“Ta tới tìm ngươi khiêu chiến!”, Triệu Liệt cũng không nhiều lời vô nghĩa thêm nữa, lúc này hắn ta chỉ muốn đánh Tần Nam tàn phế, khí thế của hắn ta trào dâng, trên hai bàn tay lại bùng lên hỏa diễm dữ dội.
Linh lực ngoại hiển, cảnh giới Linh Võ!
“Hai tháng không gặp, ngươi là cảnh giới Linh Võ tầng mấy?”, Tần Nam liếc nhìn hỏa diễm trong tay Triệu Liệt, không hề tỏ ra kinh ngạc.
"Cảnh giới Linh Võ tầng 3!", Triệu Liệt ưỡn ngực tự hào nói, kỳ thực kết quả này là do hắn được Sở Hoa trưởng lão khai thông, được tỷ tỷ của mình tranh thủ cho cơ hội được khổ luyện với Sở Hoa trưởng lão cho nên mới có thể thăng lên hai cấp liên tiếp, từ Linh Võ tầng 1 thăng lên Linh Võ tầng 3.
Đám người hầu cũng đều ra vẻ tự hào về Triệu Liệt.
"Tần Nam, ngươi nghe cho kỹ đây, Triệu Liệt sư huynh của bọn ta đã vượt qua khảo hạch hôm nay, thành tích xếp thứ nhất, còn được Sở Hoa trưởng lão tặng thêm một cây cỏ Linh Châu!"
"Ngươi có biết cỏ Linh Châu là gì không? Đó chính là linh thảo trung phẩm!"
"Mười ngày sau Triệu Liệt sư huynh sẽ tiến vào Võ Tông Các nhận truyền thừa võ pháp cường đại, tương lai không chỉ có thể làm đệ tử thân truyền mà còn có thể trở thành đệ tử Kim Linh, còn ngươi thì cứ tiếp tục ở lại cái nhà kho này làm nô bộc đi, ha ha".
"Từ nay về sau ngươi chỉ có thể đứng sau Triệu Liệt sư huynh của bọn ta mà nhìn theo bóng lưng thành công của huynh ấy, ha ha".
Nét mặt của Tần Nam cuối cùng cũng dao động, là cỏ Linh Châu thật sao? Hắn liếc nhìn chiếc túi thêu đeo trên thắt lưng của Triệu Liệt rồi tự hỏi.