• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Đó là ai thế?
 
             Nhưng ba đoạn phía trước đã đủ cho hắn thi triển đầy đủ sức mạnh của mình rồi.  

             “Đoạn một, Kim Cương Phục Hổ!”, Tần Nam né bước, lao tới, cường tráng, dũng mãnh, tung hoành trong rừng cây, tung nắm đấm tấn công vào thân cây to lớn trước mặt.  

             “Rắc rắc”.  

             Cây cổ thụ phải cần hai người ôm mới xuể bỗng rung lắc kịch liệt, bị khoét ra hai cái hố sâu đen kịt, bị đòn Kim Cương Kình của Tần Nam đục lỗ.  

             Lực đấm mạnh nhất của Tần Nam có thể lên đến sáu trăm cân, cú đấm này chắc chắn đã vượt qua cả ngàn cân.  

             Tần Nam dịch chuyển sang một bên, đất cát bay mù mịt, cành khô văng tứ tán, cuốn lên cơn kình phong gào thét.  

             Đùng! Uỳnh!  

             Tiếng nổ rung màng nhĩ liên tục vang lên ở lưng núi hẻo lánh này, Tần Nam dốc sức giải phóng bản thân, đắm chìm trong khổ tu của võ pháp, cây cổ thụ, tảng đá lớn trở thành mục tiêu tấn công của hắn, rất nhiều phiến đá lớn ở nơi này là do hắn tự khiêng tới.  

             Hắn không có tư cách tới sân tập võ để tu luyện, đành tự tạo sân cho mình.  

             “Đoạn hai, Kim Cương Thác Tháp!”  

             “Đoạn ba, Kim Cương Hám Sơn!”  

             …  

             Trong lúc chạy, cơ thể Tần Nam run lên bần bật, sức mạnh toàn thân tăng cao gấp ba lần, va chạm làm nát một tảng đá lớn cao gấp hai lần người trưởng thành, đất đá bắn khắp nơi, chấn động không ngừng lan ra trong đêm tối.  

             Mỗi một đoạn tăng thêm một lần sức mạnh sẽ mang đến gánh nặng cho sức lực của cơ thể, khi Tần Nam đánh tới đoạn thứ ba, từng sợi gân xanh đã lộ rõ khắp cơ thể, bề mặt làn da cũng nổi lên sắc đỏ.  

             Tần Nam đã tu luyện ba đoạn đầu của Kim Cương Kình tới mức nhuần nhuyễn, nhưng điều mà hắn theo đuổi còn cao hơn, hắn muốn dung hợp sức mạnh sấm sét của mình vào trong đó, để uy lực của Kim Cương Kình tăng thêm lần nữa.  

             “Răng rắc!”  

             “Uỳnh đùng!”  

             Đủ thứ tiếng vang trầm đục vang lên, thỉnh thoảng còn lẫn cùng tiếng sóng điện chói tai khi ánh điện tụ lại.  

             Tần Nam vã mồ hôi trong rừng rậm, giải phóng sức mạnh của bản thân, nhọc lòng nghiên cứu võ đạo của bản thân.  

             Không có ai hướng dẫn, không một ai giúp đỡ, tất cả mọi thứ phải dựa vào bản thân mình tìm tòi.  

             Luyện tập tới tận nửa đêm rạng sáng, Tần Nam nằm ngửa trên tảng đá lạnh như băng, nhìn màn đêm u ám, đắm mình trong cơn mưa rỉ rít, lặng lẽ bình ổn khí huyết đang hừng hực trong cơ thể. Thông thường hắn thi triển Kim Cương Kình cùng lắm chỉ hai canh giờ, hôm nay phá lệ thêm nửa canh giờ nữa, dùng sức quá đà khiến cơ thể hắn nóng bừng bừng, toàn thân bốc khói, máu tươi như sôi lên sùng sục.  

             Nhìn mãi nhìn mãi, trên bầu trời u ám dường như xuất hiện hai bóng người đang mỉm cười với hắn.  

             Tần Nam mỉm cười, nhưng khóe mắt trào ra hai giọt lệ, lầm bầm nói.  

             “Cha ơi… mẹ ơi…”  

             “Con… nhớ hai người rồi…”  

             “Hai người… đang ở đâu…”  

             Hắn vốn là thiếu thành chủ của thành cổ Lôi Đình, cha mẹ là trưởng lão danh dự của Thanh Vân Tông, từ nhỏ hắn đã hưởng thụ địa vị hiển hách. Cha mẹ yêu thương, dân thành yêu mến, hắn còn có một em gái ngoan ngoãn, cuộc sống rất hạnh phúc.  

             Khi ấy cha mẹ vẫn thường xuyên dẫn hắn tới Thanh Vân tông, cũng có trưởng lão cười khà khà nhéo má hắn, khen hắn đáng yêu, cũng có trưởng lão hào sảng vỗ ngực nói rằng, đứa trẻ này ngày sau sẽ là đệ tử thân truyền của ta, chúng ta hứa rồi đấy nhé.  

             Tần Nam tràn ngập kỳ vọng vào nơi này, tràn ngập khao khát với võ đạo.  

             Thế nhưng…  

             Một đêm kinh biến đã thay đổi tất cả.  

             Một biến cố đột nhiên ập tới khiến tất cả mọi tốt đẹp trước kia tan tành mây khói.  

             Cha mẹ biến mất, không rõ sống chết, hình phạt giận dữ của Thanh Vân Tông giáng xuống thành cổ Lôi Đình.  

             Với tư cách là thiếu thành chủ, Tần Nam bị bắt tới Thanh Vân Tông, chịu khổ chịu đày với thân phận nô bộc, trở thành con tin theo cách biến tướng. Thân nhân của thành phủ và hơn hai mươi vạn dân chúng khắp thành bị áp giải tới mỏ linh thạch nằm sâu trong núi Đại Thanh.  

             Khi đó hắn mới bảy tuổi, khiếp sợ và bất an nhìn môi trường xa lạ xung quanh, tuyệt vọng và ủ rũ chịu đựng đủ kiểu chế nhạo.  

             Chớp mắt đã qua tám năm, vẻ non nớt đã nhạt bớt, Tần Nam ngoan cường chống chịu tới bây giờ.  

             Từ nhụt chí tuyệt vọng đến kiên định ngoan cường, hắn bám trụ trên con đường này rất khó khăn, rất khổ sở.  

             Trong tám năm qua, hắn nhìn rõ được rất nhiều người, cũng hiểu rõ được rất nhiều chuyện.  

             Hắn từng ngây thơ chất vấn ông trời tại sao lại bất công như thế, bây giờ hắn đã hiểu được đạo lý thực tế nhất và tàn khốc nhất trên thế giới: Nhược nhục cường thực, cá lớn nuốt cá bé!  

             Từ nhỏ hắn đã nhớ kỹ lời cha mẹ từng dặn, kẻ yếu sẽ không được chết yên thân, kẻ mạnh sẽ không được sống thoải mái.  

             Thế nên hắn vẫn luôn ngẩng đầu đầy quật cường, ngoan cường đối diện với cười nhạo và sỉ nhục, cũng tìm thấy thái độ sống và thái độ đối đãi với võ đạo trong quá trình nỗ lực không ngừng.  

             Tần Nam hiểu rằng sẽ không có ai đưa tay ra giúp mình, chỉ có bản thân mới đối tốt với bản thân. Hắn lập lời thề sẽ trở thành đệ tử Kim Linh của Thanh Vân Tông, phải giành được địa vị của chính mình ở nơi này, lấy được tư cách của trưởng lão đối kháng, giải cứu thành cổ Lôi Đình đang chìm trong khổ nạn.  

             “Nhẫn nhịn thêm một năm nữa, học thêm võ pháp khác, một năm sau, mình phải tiến vào Linh Võ Cửu Trùng Thiên”.  

             Tần Nam đặt ra mục tiêu cho chính mình, thực lực nâng cao càng nhanh thì sẽ càng được coi trọng.  

             Rạng sáng hắn mới quay về nhà kho, trước khi quay về còn luyện Sinh Sinh quyết thêm một lúc, trạng thái phục hồi khá ổn. Chỉ là quần áo rách rưới dính máu, toàn thân ướt đẫm vì nước mưa, để lộ đường nét cơ bắp rắn chắc.  

             Hắn đói quá, chuẩn bị kiếm gì đó ăn, hưng vừa bước vào đại viện đã dừng lại: “Đó là ai thế?”  

             Người nào đó đang đứng trước cửa nhà kho, không phải ông lão, mà giống một thiếu nữ cao ráo, bên trong ánh lửa lập lòe, loáng thoáng thấy được đường nét cơ thể hoàn hảo của người này.  

             Triệu Mẫn ư? Không giống!  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK