Chương 7: Đưa hàng
Tần Nam ngồi trên mặt ghế đá nghiên cứu Sinh Sinh quyết cả đêm, chẳng những không mỏi mệt mà tinh khí thần càng dồi dào. Sinh Sinh quyết có thể dung nạp sinh mệnh khí ở giữa thiên địa, giúp hắn khôi phục thương thế và khí huyết, cũng có thể giúp hắn duy trì tinh khí thần dư thừa.
Tần Nam trước kia nghiên cứu Sinh Sinh quyết một thì đã mất hẳn ba năm. Tốn rất nhiều thời gian là bởi vì tuổi của hắn quá nhỏ, không biết nhiều điều; thứ hai là vì không hiểu rõ về cách luyện khí của Sinh Sinh quyết, hoàn toàn đều là tự mình tìm tòi. Lần này nghiên cứu đoạn hai rõ ràng thuận tay hơn rất nhiều, sau một đêm cũng có chút cảm ngộ. Tần Nam tự tin trong nửa năm hoặc thậm chí là thời gian ngắn hơn thì có thể nghiên cứu triệt để, cũng hoàn toàn dung hợp được Sinh Sinh quyết đoạn hai.
Không biết ông già đã vào kho ngủ từ lúc nào, trong viện chỉ có Tần Nam cùng phần mộ trơ trọi kia.
Tần Nam hôm nay tâm trạng không tệ, đã quên đi sự u ám vì bị Sở Hoa trưởng lão từ chối. Hắn làm xong điểm tâm cho ông già thì cầm bánh bao đi đến một góc mà bản thân thường luyện tập. Hắn nhấc một cái chum đá cao hai mét lên, vững vàng tụ trên tay, bắp thịt cả người kéo căng, hình dáng đường cong vô cùng hoàn mỹ.
Chum đá này là hắn dùng để chở hàng tạp hoá.
Mỗi sáng, việc hắn phải làm là đưa đồ tạp hóa cho các nơi trong Thanh Vân Tông, lúc mới bắt đầu là đẩy cái xe bánh gỗ, đi từng chuyến tới tới lui lui, sau này đổ thành một thùng gỗ cao hơn một mét, nhét đồ vào bên trong rồi cõng đi đưa hàng. Hai năm trước, hắn đã đổi thành chum đá, nhét hết đồ vật cần đưa vào trong chum đá rồi đi đưa hàng.
Bên ngoài chum đá treo đầy thiết trùy, tổng thể nặng đến ba trăm cân, nếu như nhét đồ vật cần đưa mỗi ngày vào trong thì chí ít sẽ có năm trăm cân, lúc nào nặng thì sẽ đạt bảy, tám trăm cân.
Tần Nam ở trần, giơ cao chum đá đi trong sân. Cơ bắp cường tráng và lực bộc phát mạnh mẽ kết hợp với nghị lực cứng cỏi mà bền bỉ được rèn giũa ra từ như vậy đấy.
Biến khó khăn thành luyện tập là lời tự nhủ của Tần Nam mỗi ngày.
"Tần Nam có ở đây không?", một giọng nói lanh lảnh truyền đến. Có một người đàn ông béo mập da trắng đứng ngoài cửa sắt, nhìn rất phách lối, còn cố ý ngửa đầu nghiêng mắt.
Hắn ta là Trương Đông, một trong các quản sự của Thanh Vân Tông, phụ trách quản lý một nửa nhóm nô bộc của Thanh Vân Tông, sắp xếp công việc hàng ngày cho bọn họ.
Tần Nam không để ý đến hắn ta tí nào, tiếp tục giơ chum đá lên rèn luyện.
"Ngươi điếc à? Ông đây đang nói với ngươi đấy…”, Trương Đông dắt cuống họng thét lên.
Ầm ầm! Tần Nam ném chum đá trong tay xuống đất khiến cho cả đại viện nhà kho đều run rẩy.
Trương Đông khẽ run rẩy, lời đang nói bỗng nghẹn lại như con vịt bị ai bóp cổ, chỉ dám đứng yên ngoài cửa sắt chứ không bén mảng vào trong nửa bước.
Tần Nam lau mồ hôi trán: "Có việc gì không?"
Trương Đông nhìn chum đá mấy trăm cân, trong lòng bỡ ngỡ, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn ngang ngược như cũ. Hắn ta giương danh sách trong tay lên và nói: "Đây là danh sách đưa hàng hôm nay".
"Mỗi ngày ngươi đều dán ở ngoài cửa, sao hôm nay lại có lòng đến thăm ta vậy?”
"Hừ! Cái loại tù tội nhà ngươi nữa, ông đây đến thăm đó là vinh hạnh của ngươi...", Trương Đông bị Tần Nam nhìn chằm chằm đến hoảng hốt, nói quanh co hai tiếng liền biến thành lầm bầm. Hắn ta thật sự không dám ra oai nhiều với Tần Nam, nếu không sẽ bị đánh. Trước kia hắn ta bị đánh không ít, cái tên khốn này căn bản không có khái niệm gì về địa vị khác biệt.
"Đưa đây cho ta", Tần Nam đi qua cầm lấy danh sách, nhìn một lượt rồi nói: "Nhiều thế?"
Trương Đông hừ cười: "Ngươi không phải đã đến cảnh giới Linh Võ rồi sao? Cũng dám tập kích Sở Hoa trưởng lão nữa, đưa thêm chút hàng mà cũng khó khăn à?"
"Trong này có nhiều chỗ ta không nên đưa đi".
"Nơi nào nên, nơi nào không nên đều ta quyết định. Người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm. Từ hôm nay trở đi, số hàng ngươi phải đưa sẽ gấp ba lần trước".
Tần Nam lạnh nhạt nhìn hắn ta, khẽ lắc danh sách trong tay.
"Ngươi làm cái gì đấy? Ngươi mà dám đánh ta, về sau ta sẽ bắt ngươi đưa toàn bộ hàng hóa trong Thanh Vân Tông đấy, cho mệt chết ngươi! Nhìn... Ngươi... Còn nhìn? Ngươi lại nhìn! Tần Nam, ngươi đừng kích động, đưa thêm mấy cân hàng thì sao chứ...", Trương Đông thấy Tần Nam đi lên phía trước liền sợ hãi lảo đảo lui về sau.
Năm đó Tần Nam vừa mười tuổi liền đánh hắn ta khắp núi khắp đồi. Từ đó về sau, mỗi năm Tần Nam đánh hắn ta ít nhất hai lần. Càng phạt Tần Nam thì hắn đánh càng hung ác, cái tên nhãi này da thịt cứng cỏi, cũng không sợ phạt. Tính ra, Tần Nam năm nay vẫn chưa đánh hắn ta cho nên Trương Đông còn đang bị ám ảnh.
"Ta nhặt đồ thôi mà, đừng sợ", Tần Nam nhặt tảng đá dưới đất rồi tiện tay ném vào trong chum đá.
Trương Đông xấu hổ: "Còn không mau dọn dẹp một chút, tranh thủ thời gian đưa hàng, ta cảnh cáo ngươi, coi như sau này ngươi đạt đến cảnh giới Huyền Võ thì vẫn mãi là nô bộc, mỗi ngày đều phải đưa hàng".
"Trương Đông ạ, làm người không nên quá ngang ngược làm gì. Ngươi vĩnh viễn chỉ là một quản sự, ta thì chưa hẳn sẽ mãi là một nô bộc đâu", Tần Nam nhấc thùng nước đi vào nhà kho tắm rửa rồi thay bộ quần áo sạch sẽ.
Hắn mặc dù là nô bộc nhưng cũng là công tử, là thiếu thành chủ của thành cổ Lôi Đình.
Quần áo không cần lộng lẫy nhưng sạch sẽ là được, cực khổ cũng không sao, chỉ cần mỉm cười là được.
Mặc kệ người khác có quan tâm đến mình hay không thì bản thân mình phải tự săn sóc trước, tự tôn trọng chính mình.
Đây là một kiểu thái độ sống, cũng là thái độ của Tần Nam với võ đạo.
Trương Đông ở bên ngoài mắt trợn trắng, còn giả vờ cái đếch gì nữa, cả đời ngươi sẽ mãi là một nô bộc mà thôi.
Tần Nam dựa theo danh sách gồm hàng hóa và số lượng rồi lần lượt để vào trong chum đá. Nhưng khi quay lại nhìn đến Trương Đông đang ngẩng đầu liếc mắt ở cửa sắt thì hơi nhíu mày, lại đi đến trong kho hàng lấp thêm chút đồ vật rồi mới ra khỏi nhà kho.
Trong chum đá tràn đầy các loại hàng hóa, ít nhất phải nặng tám trăm cân.
Tần Nam đưa tay ra, nặng nề hô một tiếng rồi nâng chum đá lên, đặt vững vàng trên hai tay.