Chương 20: Nô bộc đi theo
Trong quá trình nghiên cứu, tinh thần lực của hắn bị tiêu hao hết sức nghiêm trọng, cần không ngừng dùng Sinh Sinh quyết để hấp thụ sinh mệnh khí thì mới có thể khôi phục trạng thái, giúp cho hắn tiếp tục nghiên cứu.
Liên tục năm ngày, Tần Nam buổi sáng đi phát hàng, buổi chiều chăm chỉ luyện tập thể lực, buổi tối lại khổ tâm nghiên cứu Sơn Hà Trọng Kiếm, càng nghiên cứu lại càng cảm thấy kinh ngạc vui mừng, kiếm thế huyền diệu thi triển ra uy lực càng ngày càng đáng sợ.
Hắn cũng viết lại một bản kiếm phổ đưa cho Thải Y, nhờ cô chuyển cho Nguyệt Linh, cũng dặn dò kỹ càng sau khi xem xong thì phải thiêu hủy.
Một bộ kiếm phổ huyền diệu như vậy, hắn không thể độc hưởng một mình được.
“Sao ngươi lại ở đây?”, Tần Nam hôm nay vừa trở lại nhà kho sau khi đi phát hàng thì liền nhìn thấy Trương Đông đang đứng ở trước cánh cửa sắt, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt gian xảo.
Trương Đông lắc lắc cái khóa lớn trên cánh cửa sắt rồi nói: "Nhà kho là của ngươi sao? Đi phát hàng còn khóa cửa?"
"Có việc thì nói, không có việc thì cút".
"Ngươi..."
Ánh mắt của Tần Nam đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn nói: "Chuyện của Triệu Mẫn ta còn chưa tính sổ với ngươi, không có việc gì thì cũng đừng đến đây tìm phiền phức".
Trương Đông quanh co hàm hồ nói: "Triệu Mẫn làm sao? Ta không hiểu".
"Mau cút đi", Tần Nam cầm cái chum đá ném về phía cánh cửa sắt.
“Con mợ ngươi…”, Trương Đông rất muốn tỏ thái độ trấn áp Tần Nam nhưng lẩm bẩm mấy lần thì vẫn chỉ có thể yếu ớt nói: “Ta đến đây để sắp xếp một nhiệm vụ cho ngươi, mau thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát đi".
"Đi đâu?"
"Tập trung tại sân tập võ, đệ tử dược sơn hôm nay sẽ ra ngoài hái dược liệu, môn phái đã bố trí một số đệ tử cấp cao bảo vệ".
"Bảo ta bảo vệ đệ tử dược sơn ra ngoài hái dược liệu? Ngươi điên rồi sao?"
Trương Đông chế nhạo nói: "Dựa vào ngươi? Không xứng! Ta nghe nói bọn họ thiếu nô bộc cho nên mới đặc biệt tiến cử ngươi".
“Ngươi lại muốn giở trò gì?”, Tần Nam lạnh lùng nhìn hắn, nắm chặt nắm tay.
"Trong số các nô bộc của Thanh Vân Tông thì ngươi cũng tính là một kỳ tài, ngươi uy lực dũng mãnh, lá gan cũng lớn, không tiến cử ngươi thì tiến cử ai?", Trương Đông lui lại hơn mười thước, rất sợ Tần Nam sẽ tung một quyền vào người hắn ta: "Ngươi có nửa canh giờ chuẩn bị, tới chỗ ta lấy dụng cụ đi".
Đệ tử dược sơn thường xuyên đi ra ngoài hái dược liệu, đi sâu vào rừng Vân La tìm dược liệu quý để làm phong phú thêm nguồn linh dược và linh quả của dược sơn. Đệ tử dược sơn phần lớn đều có thực lực không tệ, có thể đối phó với nguy hiểm bên ngoài, nhưng để đảm bảo an toàn, Thanh Vân Tông vẫn luôn bố trí nhiều đệ tử cấp cao, thậm chí có cả đệ tử thân truyền đi theo hộ tống nếu như đệ tử dược sơn phải ra ngoài hái dược liệu.
Dù vậy, Tần Nam chưa bao giờ nghe nói đến việc đi hái dược liệu còn phải mang theo nô bộc.
Tần Nam bọc ba lớp da thú bên ngoài Đại Diễn cổ kiếm để che dấu kiếm khí kinh người của nó, đồng thời còn âm thầm giấu bên hông một con dao, sau khi chuẩn bị xong thì hắn mới đi tới chỗ Trương Đông để lấy dụng cụ.
Thứ hắn phải mang theo là một chiếc thùng sắt cao hơn hai thước, bên trong đựng đầy đủ dụng cụ và lương khô.
Trong ngoài thùng sắt nặng chừng bảy trăm cân.
Tần Nam vững vàng vác thùng sắt trên lưng, sải bước đi về hướng sân tập võ số mười.
Ở sân tập võ đã có hơn trăm đệ tử tụ tập lại, trong đó chỉ có hơn hai mươi đệ tử dược sơn. Bọn họ mặc trường bào màu bạc, bên trên ngực có thêu hoa văn thảo dược màu lục lam tượng trưng cho địa vị tôn quý.
Tại Thanh Vân Tông có rất ít người dám khiêu khích đệ tử dược sơn, để duy trì sự bí ẩn của dược sơn, đệ tử dược sơn sẽ không dễ dàng tiếp xúc với đệ tử bên ngoài.
Có khoảng bảy tám mươi đệ tử cấp cao có trách nhiệm bảo vệ họ, đa số đều nằm ở độ tuổi đôi mươi, cảnh giới đều là Linh Võ tầng sáu.
Tần Nam bước lên bậc tam cấp rồi dừng lại ngay trước khi bước vào sân tập võ.
Triệu Mẫn?
Sao cô ta cũng ở trong đội hộ tống?
Triệu Mẫn quyến rũ xinh đẹp đứng trong đám đông náo nhiệt đang nở nụ cười nhẹ hết sức duyên dáng. Có cơn gió thổi qua làm mái tóc mềm mượt của cô ta tung bay, đồng thời cũng khiến cho chiếc váy dài của cô ta khẽ tung lên để lộ ra đôi chân dài thon thả. Có rất nhiều đệ tử đang vây quanh cô ta xun xoe, ánh mắt của ai cũng nóng hừng hực, thậm chí còn có không ít đệ tử dược sơn cũng không kìm được lòng bồn chồn mà phải bước đến trò chuyện với cô ta.
"Hửm? Đây không phải là Tần Nam sao? Sao ngươi lại tới đây?", Triệu Mẫn kinh ngạc nhìn Tần Nam đang đi tới.
Tần Nam? Nghe đến tên hắn, có rất nhiều đệ tử cũng quay lại nhìn.
Một đệ tử dược sơn có làn da trắng tuyết khẽ cười nói: "Tần Nam đến đây là để đi theo chúng ta làm tạp dịch".
"Đi theo làm tạp dịch? Là làm những gì?", Triệu Mẫn tiêu sái bước ra khỏi đám người, dung nhan quyến rũ, khí chất tà mị khiến cho người ta không khỏi rung động. Dáng người của cô ta cũng rất đầy đặn, đường cong hiện ra rõ rệt khiến cho rất nhiều nam đệ tử nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô ta mà không khỏi nuốt nước miếng, trong lòng hừng hực lửa.
"Trước kia đều là do bọn ta tự mình mang theo dụng cụ và lương khô, lần này có Tần Nam đi cùng thì mọi người có thể trút bớt gánh nặng cho hắn. Đây là người được quản sự Trương Đông tiến cử cho bọn ta, hắn ta nói người này là một nô bộc vừa mạnh mẽ vừa can đảm nhất của Thanh Vân Tông".
"Ồ? Vậy thì bọn ta cũng không khách khí đâu", Triệu Mẫn bước đến chỗ Tần Nam, ném hành lý của mình vào trong thùng sắt.
“Lần này chúng ta cũng có thể nhẹ gánh, lại đây, cho tất cả hành lý vào trong thùng đi”, có thêm nhiều đệ tử đã ném hành lý và những thứ không cần thiết của mình vào trong thùng sắt, cái thùng sắt vốn nặng bảy trăm cân cứ như vậy mà tăng dần lên đến hơn một ngàn cân.
Tần Nam vẫn đứng vững vàng, trong lòng ngầm hiểu Trương Đông là do Triệu Mẫn sắp đặt!
Tiện nhân này muốn hại hắn ở bên ngoài.