• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Triệu Liệt vừa muốn lên cơn thì đã bị đệ tử bên cạnh vội vàng kéo lại rồi rời đi. Cái tên biến thái này lại là Linh Võ tầng ba, không thể trêu vào, phải chạy thôi.  

             "Tần công tử, huynh đến Linh Võ tầng ba rồi hả?", Thải Y không thể tin được. Hai tháng trước Tần Nam còn chưa thể linh lực ngoại hiển, sao đột nhiên lại đạt cảnh giới Linh Võ tầng ba rồi? Tuy nói Tần Nam trong mấy tháng này xuất quỷ nhập thần, có chút kỳ lạ nhưng cũng không đến mức tăng lên nhanh như vậy chứ.  

             "Năm ngày trước đột phá tầng ba".  

             "Sao huynh làm được?"  

             "Cứ thế mà đột phá thôi".  

             "Ta còn lâu mới tin", Thải Y là lạ nhìn Tần Nam, trong lòng rất cảm khái. Những người kia đè ép hắn tám năm, cuối cùng vẫn bị hắn đánh trả. Hắn không có người ngoài trợ giúp, không có trưởng lão chỉ đạo, toàn dựa vào bản thân để tìm tòi cố gắng. Hắn có thể hoàn thành cảnh giới Thối Linh, tiến vào cảnh giới Linh Võ Cảnh đã rất đáng sợ rồi. Ấy thế mà bây giờ lại lại tiến vào Linh Võ tầng ba khiến cho cô cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc.  

             "Hai tháng tăng lên tầng ba cũng không phải quá khoa trương đâu mà, đây chỉ là Linh Võ sơ kỳ tầng ba mà thôi".  

             "Sao lại không khoa trương cơ chứ, năm đó ta vào Linh Võ Cảnh sơ kỳ tầng ba cũng mất hai tháng, nhưng đó là có trưởng lão đích thân dạy dỗ, là có võ pháp hỗ trợ".  

             "Chớ tự ti, muội có dung mạo xinh đẹp là đủ rồi".  

             Thải Y le lưỡi: “Huynh đúng là dẻo miệng".  

             "Phải dùng cỏ Linh Châu như thế nào thì mới có thể phát huy được dược hiệu một cách tốt nhất?"  

             "Cứ thế ăn hết là được. Trưởng lão Sở Hoa thật hào phóng, vậy mà cho Triệu Liệt hẳn linh túy trung phẩm".  

             Linh túy phân làm hạ phẩm, trung phẩm cùng thượng phẩm, bình thường thì đệ tử phổ thông mỗi tháng sẽ được cấp cho vài cành linh túy hạ phẩm, dĩ nhiên phận nô bộc như Tần Nam sẽ không có, linh túy trung phẩm thì chỉ có đệ tử thân truyền mới có tư cách sử dụng, còn linh túy thượng phẩm thì đệ tử Kim Linh cũng chưa chắc đã có.  

             Thanh Vân Tông phân chia tài nguyên theo một quy tắc nghiêm ngặt, dựa trên đẳng cấp của đệ tử để phát.  

             "Vậy ta không khách khí đâu", Tần Nam quả thật là chưa từng được sử dụng linh túy trung phẩm, cho nên rất mong chờ hiệu quả của nó.  

             "Giờ huynh đang ở cảnh giới Linh Võ, càng về sau sẽ càng cần linh túy, hay là chúng ta chuẩn bị cho huynh một chút nhé?"  

             "Không cần, ta sẽ tự nghĩ cách", Trước kia Nguyệt Linh tự ý cho hắn rất nhiều thứ, kết quả bị phát hiện thì cả hai liền bị phạt. Sau này, trừ khi là nước thuốc bình thường và đồ ăn ra thì hắn sẽ không nhận quà tặng của Nguyệt Linh nữa. Càng là quà quý giá thì càng không thể nhận, hắn không muốn gây thêm phiền toái cho Nguyệt Linh.  

             "Tỷ tỷ Triệu Mẫn của Triệu Liệt hiện tại là Linh Võ tầng sáu, huynh cẩn thận chút, tránh được thì tránh. Ta về trước đây, ăn bánh ngọt lúc còn nóng đi nhé", Thải Y chào tạm biệt Tần Nam và cả ông già tóc bạc.  

             Ông già ăn no xong thì lại yên lặng ngồi bên cạnh phần mộ.  

             Tần Nam đặt số bánh ngọt còn lại lên bàn đá cho ông già. Hắn lại tiếp tục ngồi xếp bằng ở băng ghế đá, nuốt cỏ Linh Châu và bắt đầu luyện hóa linh lực tinh khiết của nó.  

             Không có võ pháp? Thật ra là hắn có, chẳng qua là học trộm, không ai biết thôi.  

             Không có chỉ đạo? Hắn có thiên phú, tự mình tìm tòi, tự mình nếm thử.  

             Không thể vào sân tập võ tôi luyện? Hắn đi khiêu chiến tất cả những người nào có thể ở Thanh Vân Tông.  

             Hắn có cái gì? Thiên phú và nghị lực!  

             Chính nhờ vào việc học trộm cùng nghị lực, Tần Nam đã mạnh mẽ hoàn thành cảnh giới Thối Linh, bước vào Linh Võ.  

             Có điều chính Tần Nam cũng cảm giác sau khi tiến vào cảnh giới Linh Võ thì thực lực tăng lên quá nhanh, tựa hồ còn dễ dàng hơn những người khác. Hai tháng mà đạt đến tầng ba? Quá mức khoa trương. Tần Nam nghĩ tới nghĩ lui rồi nghĩ đến Sinh Sinh Quyết. Sau ba năm nghiên cứu, hai năm dung hội quán thông, mặc dù trì hoãn rất nhiều tinh lực cùng thời gian của hắn nhưng lợi ích thì lại cực kỳ to lớn, sinh mệnh khí đến từ giữa thiên địa giống như trong lúc vô hình cải tạo hắn, khiến cho thể chất của hắn lột xác càng thêm vi diệu ở trong thời khắc quan trọng nhất của tuổi trẻ.  

             Đây là do Tần Nam tự phỏng đoán. Hắn cũng có hỏi ông già, nhưng chỉ nhận được sự im lặng.  

             Linh lực bên trong cỏ Linh Châu đúng là rất bành trướng, tối thiểu có thể ngang với hơn trăm loại linh túy hạ phẩm. Tần Nam luyện hóa một mạch đến đêm khuya thì mới biến toàn bộ chúng thành linh khí trong cơ thể. Dược hiệu đặc thù bên trong cỏ Linh Châu cũng nuôi dưỡng thân thể bị thương của Tần Nam, giúp vết thương mau lành.  

             Năm ngày trước Tần Nam mới đột phá đến Linh Võ tầng ba, một cây cỏ Linh Châu lại giúp hắn vững chắc tại cảnh giới này, rõ ràng có thể cảm nhận được linh lực trong cơ thể tràn đầy rất nhiều.  

             Linh thảo quả nhiên là đồ tốt, khi nào hắn mới có thêm một cây nữa nhỉ?  

             Sở Hoa trưởng lão hẳn là muốn dùng cỏ Linh Châu này để giúp Triệu Liệt ổn định cảnh giới, thuận tiện khiến hắn ta đột phá lên tầng bốn ở Võ Tông Các. Như vậy thì cô ta cũng sẽ nở mày nở mặt, cũng có thể tránh cho người khác nói cô ta lấy việc công làm việc tư, tuyển một truyền nhân vô dụng.  

             Đáng tiếc lại béo cho Tần Nam.  

             Tần Nam duỗi thân thể đã cứng ngắc. Dưới ánh trăng sáng rọi, phía xa có thể nghe thấy tiếng người đang luyện võ trong Thanh Vân Tông, nhưng nhà kho này thì lại im ắng đến lạ.  

             Ông già vẫn yên lặng ngồi bên cạnh phần mộ. Trên phần mộ này có một tấm bia nhưng lại không có chữ.  

             "Lão gia tử đi vào trong buồng ngủ đi, ở ngoài nhiễm lạnh đấy".  

             Ông già khẽ giật mí mắt, giống như tỉnh lại từ trong suy nghĩ. Ông ấy nhướn mày nhìn Tần Nam, đêm nay, ánh mắt của ông ấy không giống bình thường lắm, ít nhất là không chết lặng và trống rỗng như xưa.  

             "Hay ta lấy cho ông một cái chăn bông nhé?"  

             Tần Nam đang muốn đi thì một giọng nói khàn khàn mà đạm mạc lại yếu ớt vang lên: "Âm Dương liên khiếu, tinh hồn xuyên vị, sinh sinh dịch khí”.  

             "Sao cơ?", Tần Nam quay đầu.  

             Ông già đưa lưng về phía hắn, yên lặng nói nhỏ: "Sinh khí nhập thể, vòng lên phía trên, lên như sừng dê..."  

             "Sinh Sinh quyết?", Tần Nam chấn động, chẳng lẽ là phần còn lại của Sinh Sinh quyết sao.  

             "Đái cửu lý nhất, tả tam hữu thất, nhị tứ vi kiên, lục bát vi túc, ngũ cư kỳ trung. Dương cư tứ chính, âm quy tứ ngung, trung ngũ cư trung, điều đình âm dương. Thượng ứng bắc đấu, hạ ngự bát phương".  

             "Tăng giảm biến hóa, tẫn tại bên trong".  

             Sinh Sinh quyết? Đoạn thứ hai của Sinh Sinh quyết! Tần Nam vui mừng, quá bất ngờ và hưng phấn. Đã năm năm trôi qua, hắn cuối cùng cũng đợi được đoạn hai của Sinh Sinh quyết. Hắn cúi người thật sâu với ông già như biểu thị lời cảm ơn, lập tức ngồi trở lại băng ghế đá, lặp đi lặp lại những câu vừa rồi để ghi nhớ trong đầu.  

             Đoạn này chẳng lẽ là phương thức vận khí trong cơ thể?  

             Trước kia tu luyện đoạn một của Sinh Sinh Quyết, hắn chỉ được dạy làm cách nào để thu nạp sinh khí giữa thiên địa sinh khí, làm sao để thấm vào trong thân thể chứ không còn gì khác. Tần Nam còn đang thắc mắc không biết sinh mệnh khí có thể vận chuyển trong kinh mạch giống linh khí hay không, hiện tại xem ra là có cách rồi.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK