• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10: Quả Xà Tâm
 
             "Không phải thì thôi. Đồ đang ở trong chum đá kia, ta lấy ra cho ngươi nhé?"  

             "Chậm đã. Ngươi là cảnh giới Linh Võ? Một nô bộc làm sao có thể đạt đến cảnh giới Linh Võ được!", đệ tử này bỗng nhiên cảnh giác.  

             "Lời này liền có chút xem thường người khác rồi đấy, vì sao nô bộc lại không thể là cảnh giới Linh Võ được chứ, nô bộc cũng là đệ tử Thanh Vân Tông chứ".  

             Lúc này, có một giọng nói lạnh lùng truyền ra từ vườn dược: "Có chuyện gì vậy?"  

             "Lăng Tuyết sư tỷ, có một nô bộc tự tiện xông vào vườn dược", đệ tử này trở nên rất tôn kính.  

             "Nô bộc?", một nữ đệ tử như ẩn như hiện trong sương mù, không rõ dung mạo, nhưng có thể nhìn thấy vóc người cao gầy xinh đẹp, một bộ đồ màu trắng.  

             Lăng Tuyết? Đệ tử thân truyền của trưởng lão thủ sơn tạ Dược Sơn! Tần Nam đã nghe nói đến cái tên này, có thể được trưởng lão Dược Sơn nhận làm đệ tử thân truyền chính là vinh quang bao nhiêu người mong ước.  

             "Ngươi là Tần Nam?", cô gái lên tiếng, giọng nói thanh lãnh đạm mạc.  

             "Là ta", Tần Nam hơi kinh ngạc, không ngờ cô ta lại biết hắn.  

             "Đi đi, nơi này không phải nơi ngươi nên tới", cô ta quay quay người đi vào sương mù, không hỏi nhiều mà cũng không làm khó Tần Nam.  

             "Cảm ơn sư tỷ", Tần Nam nâng chum đá lên, nói thầm trong lòng, dễ nói chuyện vậy sao?  

             "Chờ một chút, cứ như vậy thả hắn đi rồi sao?", Vị thiếu niên kia có chút không vui.  

             Giọng nói của Lăng Tuyết bay ra: "Không cần phải làm khó một nô bộc làm gì, lục soát người của hắn đi, nếu như không có linh thảo thì cũng không cần phạt".  

             "Nhìn sư tỷ của ngươi sáng suốt cỡ nào kìa, sao phải khó xử một nô bộc chứ", Tần Nam cười ha ha.  

             Thiếu niên quan sát Tần Nam, không tình nguyện lục soát người hắn, cũng không bỏ qua chum đá: “Đi nhanh lên, về sau đừng có tới đây nữa".  

             "Có thể làm phiền sư huynh đưa ta ra ngoài không? Ta lạc đường".  

             "Ha ha, ta đưa ngươi ra ngoài? Ngươi đang nói đùa đấy à?", thiếu niên quay người trở lại vườn dược.  

             "Vậy ta tự đi", Tần Nam cố ý gào to, khiêng chum đá đi vào rừng rậm. Hắn không trực tiếp rời đi, mà tiếp tục du đãng trong rừng rậm, tìm kiếm linh thảo, thuận tiện nhìn xem có thể đụng phải linh thảo trung phẩm hay bảo bối gì không.  

             Lá gan lớn thật.  

             Dược Sơn là bảo sơn chân chính của Thanh Vân Tông, bảy phần linh thảo và dược liệu mà các trưởng lão và đệ tử bình thường dùng đều đến từ nơi này. Bởi vì hoàn cảnh đặc thù, linh khí lại dư dả, cho nên dược liệu không nhất định sẽ được nuôi dưỡng trong vườn dược, linh thảo có chút đặc thù sẽ được nuôi dưỡng ở những nơi đơn độc, tỷ như vách núi, lạch ngòi hay thác nước. Những nơi đó nhất định sẽ được khoanh vùng lại, và rất ít người lui tới.  

             Có vài nơi đặc thù còn có thể tự mọc ra những dược liệu quý giá.  

             Cho nên đệ tử thủ hộ Dược Sơn cần phải đi tuần tra định kỳ xung quanh Dược Sơn, tìm kiếm các linh thảo bị “bỏ sót”.  

             Tần Nam lòng vòng nửa canh giờ, tiếp tục phát hiện hai cây linh thảo hạ phẩm thì đều nhanh chóng cho vào miệng nuốt chửng.  

             Hắn hiện tại đang mạo hiểm, gặp phải nguy cơ lớn! Tuy bề ngoài nhẹ nhõm nhưng trái tim thì đập thình thịch, cũng thầm nghĩ không biết có thể tìm được một món linh thảo quý giá nào “mọc trộm” hay không?  

             "Ngươi là ai?", một vị đệ tử tuần tra phát hiện Tần Nam.  

             "Ta là tới đưa hàng, Lăng Tuyết sư tỷ thấy ta liền cho ta rời đi, nhưng mà ta bị lạc đường", Tần Nam không tránh không né, còn nhanh bước lên đón lấy.  

             "Lăng Tuyết sư tỷ?", đệ tử kia hoài nghi nhìn hắn.  

             "Gặp ở bên cạnh vườn dược".  

             Đệ tử kia đi tới, tự mình kiểm tra chum đá của hắn, lục soát người hắn, còn nhìn một chút danh sách kia: "Đi dọc theo con đường này xuống dưới, đừng có đi lung tung, nếu ta còn gặp lại ngươi lần nữa thì sẽ không dễ dãi như thế đâu".  

             "Cảm ơn sư huynh", Tần Nam bước nhanh rời đi, biến mất trong sương mù, nhưng sau khi cách xa vị đệ tử kia, hắn lần nữa thả chậm bước chân, khắp nơi loạn chuyển, thì thầm trong miệng linh thảo a linh thảo.  

             Một canh giờ tiếp theo, thu hoạch không lớn, chỉ thấy một cây linh thảo hạ phẩm, nhưng lại gặp phải ba đệ tử tuần tra, trong đó có một người còn suýt nữa thì kéo hắn đi gặp trưởng lão.  

             Tần Nam không dám ở lâu, nhưng cũng không cam chịu, cắn răng đi lòng vòng thêm một lần nữa.  

             Lần này, rốt cục cũng có thu hoạch.  

             Khi hắn sắp đến chân núi thì nhìn thấy một vách núi cao khoảng bốn, năm mươi mét, mọc đầy các loại dây leo màu xanh sẫm. Ở một góc vắng nơi có đám đá giao thoa vắng vẻ dường như có một loại quả màu đỏ như máu bị sương mù cùng dây leo che dấu, chỉ có thể nhìn từ một góc độ mới thấy.  

             “Cuối cùng thì cũng thu hoạch được rồi", Tần Nam nhìn bốn phía vắng lặng, buông chum đá xuống, móc ra một cái dây thừng cố định ở một mặt, cẩn thận bò xuống dưới.  

             Vách núi rất trơn trượt, dây leo đầy gai nhọn.  

             Tần Nam nhanh chóng bò tới đó, nhưng đột nhiên chỗ dây leo bên người xuất hiện một con mãng xà to, giương miệng to như chậu máu định cạp đầu Tần Nam.  

             Toàn thân nó màu xanh sẫm, giấu ở bên trong dây leo, thật sự quá đột ngột.  

             Tần Nam giật mình, theo bản năng vòng lên một quyền, đánh vào đầu mãng xà, sức lực nặng khoảng ba bốn trăm cân.  

             Con mãng xà kêu rít lên một tiếng rồi rơi xuống vách núi.  

             Cũng không bao lâu sau, dưới dây leo chỗ gần Tần Nam lại bắt đầu ngo ngoe xuất hiện mấy con mãng xà. Bọn chúng như bị đánh thức, thè lưỡi ra rít lên, tập trung vây đến chỗ Tần Nam.  

             "Quả nhiên là bảo bối", Tần Nam không những không sợ hãi mà còn kích động. Nghe nói xung quanh linh thảo trân quý hoang dại đều sẽ có dã thú bảo vệ, càng nhiều dã thú bảo vệ, thực lực càng mạnh thì chứng tỏ linh thảo càng quý giá.  

             Dây leo treo lên vách đá dựng đứng lắc lư trên diện rộng, không chỉ có mãng xà mà còn còn có chút rắn độc.  

             "Ta biết rồi, quả Xà Tâm?", Tần Nam vui mừng, linh quả trung phẩm? Nơi này lại có linh quả trung phẩm cơ đấy! Tốt quá, không uổng công hắn mạo hiểm một lần.  

             Thế nhưng quả Xà Tâm này nhìn kích cỡ bị hơi lớn quá, trước kia hắn từng nhìn thấy một đệ tử tinh anh khoe khoang quả Xà Tâm của mình, nhưng nó chỉ to cỡ quả trứng gà thôi, nhưng quả này tối thiểu phải to bằng quả đấm của hắn.  

             "Đây là quả mọc hoang sao? Có vẻ giống đấy", Tần Nam nhìn quanh, nếu như là nuôi dưỡng thì hẳn sẽ phải có dấu đặc thù, nhưng nơi này không có.  

             Mãng xà cùng rắn độc bắt đầu xao động, hiện thân thành đàn, đánh về phía Tần Nam.  

             Tiếng động nơi đây làm mấy đệ tử tuần tra ở gần phát giác, lập tức có tiếng bước chân dồn dập lao đến nơi này.  

             Tần Nam không kịp nghĩ nhiều, nhìn kỹ vị trí rồi leo dây thừng bò lên vách đá, tay chân lanh lẹ chỉnh lý tốt.  

             "Sao ngươi vẫn còn ở đây?", một tiếng quát lạnh từ phía trước tuyền ra, là một đệ tử đã gặp Tần Nam trước đó.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK