Tần Nam khiêng theo một đống hàng hóa nặng nề đi phát từng nơi. Tuy lần này Trương Đông không dám so đo với hắn nhưng bởi vì hắn đi phát hàng chậm cho nên cũng tránh không được việc bị các đệ tử thượng đẳng mắng chửi trào phúng. Chỉ có điều Tần Nam không xem chuyện đó ra gì, nhanh chóng phát hàng xong rồi trở về tu luyện.
Chỉ trong một đêm mà cảnh giới của hắn đã tăng lên Linh Võ tầng bốn, tinh thần lực cũng được nâng cao, thực lực tăng trưởng rõ rệt. Nhưng dù sao đây cũng không phải là sự đột phá bình thường, cảnh giới của hắn vẫn cần được củng cố rất nhiều, mà linh lực trong kinh mạch của hắn cũng không đủ.
Tất nhiên, cách tốt nhất để điều dưỡng chính là dùng chút linh thảo hoặc linh quả.
Vì vậy, tranh thủ cơ hội đi phát hàng, Tần Nam lại chạy tới vùng gần dược sơn tìm xem quả Xà Tâm có còn ở đó hay không.
Vách núi được bao phủ bởi những dây leo rậm rạp xanh mướt đan vào nhau lộn xộn, bên trong dây leo còn có rắn độc và trăn lớn ẩn náu không biết bao nhiêu mà kể, thậm chí còn không thể phân được đâu là trăn rắn đâu là dây leo.
Quả Xà Tâm được giấu ở một vị trí hết sức bí mật, nếu không vì sự tình cờ của ngày hôm qua thì hắn cũng không thể nào nhìn ra được.
“Tối nay ta sẽ đến hái”, sau khi xác định được quả Xà Tâm vẫn còn ở đó thì Tần Nam cũng chuẩn bị rời đi, nơi này không thể ở lâu.
Lúc này, con dao Tu La ở trong đan điền của hắn đột nhiên rung lên, một luồng khí đen đã tràn ngập khí hải của hắn tựa hồ như đang cảnh giác điều gì.
Tần Nam nhanh chóng ẩn mình vào trong một bụi cây.
Chuyện gì đã xảy ra?
Có người ở gần đây sao?
Sự chấn động của dao Tu La ngày càng rõ ràng, khí đen lan tràn đã bao trùm toàn bộ không gian bên trên khí hải của hắn.
Chờ đã, đó là cái gì vậy?
Tần Nam kinh ngạc nhìn một mảnh dây leo trên vách đá. Tại vị trí quả Xà Tâm mọc ra, có một con rắn nhỏ màu vàng kim chậm rãi thò đầu ra, thè ra cái lưỡi đỏ như máu, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Tần Nam đang ẩn thân.
Linh yêu?
Tần Nam kinh ngạc, ở đây thế mà lại có linh yêu.
Thảo nào có rất nhiều rắn rết trăn lớn bò xung quanh quả Xà Tâm mà vẫn không có con nào dám nuốt nó, hóa ra là có một con linh yêu đang canh giữ.
Quả Xà Tâm này không phải của dược sơn mà là của nó sao?
Con rắn vàng chậm rãi quấn quanh quả Xà Tâm, nhìn chằm chằm về phía Tần Nam như đang tuyên bố quyền sở hữu của mình.
“Ta đã nói mà, linh quả trung phẩm làm sao tùy tiện lấy được như thế”, Tần Nam do dự đêm nay hắn có nên tới đây hái quả hay không. Nếu như là rắn và trăn bình thường thì hắn có thể dễ dàng giải quyết được, nhưng con rắn vàng này rõ ràng là một con linh yêu, với thực lực hiện tại của hắn thì khó mà giải quyết được nó một cách dễ dàng. Lỡ như trong lúc giằng co bị té xuống dưới thì hắn nhất định sẽ bị các đệ tử dược sơn bắt lại.
“Cứ đợi đấy, khi nào thực lực của ta mạnh hơn thì ta sẽ đến lấy nó!”
Tần Nam kiềm nén ham muốn đối với quả Xà Tâm, ngay lập tức rời khỏi dược sơn, trở lại nhà kho an phận tu luyện.
Về phần linh lực trong kinh mạch còn thiếu thì hắn cũng chỉ có thể hấp thụ chậm rãi ở trong thiên địa.
Chút khó khăn này sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng của Tần Nam. Ít nhất thì hắn đã có thể xác định được quả Xà Tâm không phải của dược sơn mà là của một con linh yêu, trong lòng hắn không còn gánh nặng, không còn phải lo lắng sau này sẽ bị người của dược sơn đến gây phiền toái.
…
Đại Diễn kiếm điển cùng Đại Diễn cổ kiếm đã được đặt trước mặt hắn.
Bộ võ pháp mà hắn mong chờ đã lâu!
Món vũ khí mà hắn mong chờ đã lâu!
Tần Nam nâng cổ kiếm lên, chĩa xiên lên trời, ánh sáng lạnh lẽo từ trên thân kiếm toát ra hào quang quang chói mắt dưới ánh mặt trời. Xúc cảm của hắn đang trào dâng, không thể kìm chế được sự phấn khích của mình mà chém ra một kiếm.
Thanh cổ kiếm này dường như được đúc nguyên khối từ thần thiết, không có bất kỳ một mối ghép nào, bên trong ẩn chứa đại khí, lưỡi kiếm đơn giản sắc bén có thể toát ra hàn khí tràn ngập ở bất cứ chỗ nào mà nó xuất hiện. Một kiếm Tần Nam chém ra đã khiến cho nó bộc phát kiếm khí lợi hại quét qua khắp sân, để lại vết xước ở khắp mọi nơi.
Thần binh!
Tần Nam dùng sức nắm chặt thanh kiếm trong tay, vui mừng đến mức nhảy cẫng lên. Nhưng một lúc sau thân kiếm lại càng lúc càng lạnh khiến cho cánh tay phải của hắn đau nhức. Mặc dù hắn rất tự tin về thể lực và sức mạnh của mình nhưng cũng chỉ có thể cầm nó trong chốc lát.
"Kiếm điển! Cổ kiếm! Dao Tu La! Tất cả đều là những thứ mà hiện tại ta không thể tùy tiện sử dụng", Tần Nam chẳng những không nổi giận mà còn cảm thấy tinh thần phấn chấn, cảm tạ lão gia tử đã ban tặng.
Lão gia tử đã tặng cho hắn một đại lễ, hắn nhất định sẽ ghi tạc trong lòng.
"Sơn Hà Trọng Kiếm!"
"Một kiếm bài non lấp biển!"
Tần Nam đặt Đại Diễn cổ kiếm xuống, bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu kiếm điển. Kiếm điển vẫn kháng cự hắn, hắn muốn nhìn rõ được chữ trong đó thì phải tập trung cao độ, trong lòng không được có tạp niệm, nếu không câu chữ và hình ảnh bên trong kiếm điển sẽ bị bóp méo khiến cho tri thức bị sai lệch.
Tần Nam tuy chưa từng thấy võ pháp thực sự nhưng hắn biết việc tu luyện võ pháp không được cẩu thả, chỉ cần hiểu sai một chữ hoặc là quên mất một kinh mạch thì cũng có thể gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Võ pháp bình thường còn như thế thì Đại Diễn kiếm điển thần kỳ này hắn càng phải thận trọng tu luyện.
Tần Nam nhốt mình trong nhà kho, không muốn bị ai quấy rầy.
Hắn cố gắng ngưng thần, nghiên cứu từng câu, từng chữ, từng hình ảnh kinh mạch bên trong.
Sơn Hà Trọng Kiếm chỉ mới là thức thứ nhất nhưng đã có hàng trăm chú giải và những hình ảnh kinh mạch lưu chuyển hết sức phức tạp.
Từ trưa đến chiều rồi đến đêm khuya, Tần Nam đều hết sức tập trung vào quyển kiếm điển trên tay.