Chương 18: Lão gia tử đi rồi
Mũi dao sắc bén lạnh như băng như muốn đóng băng cả linh hồn của Tần Nam.
“Lão gia tử… ông…”, Tần Nam không dám lộn xộn, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Hắn thực sự đã cảm nhận được cái chết đang tới gần, hoặc cũng có thể nói hắn cảm thấy như đang bị tử thần kề lưỡi hái vào cổ khiến cho toàn thân lạnh lẽo, ngay cả thở cũng là không dám thở.
“Trước khi đột phá cảnh giới Huyền Võ thì không được tùy ý sử dụng”, ông già lại nâng tay phải lên, con dao đen đâm thẳng vào ấn đường của Tần Nam. Trong chớp mắt, Tần Nam như bị rơi vào một hố sâu lạnh thấu xương. Từng tấc một trên cơ thể của hắn đều tràn đầy hàn khí, ngay cả hô hấp cũng đã đông cứng lại.
Ý thức của hắn lúc này quay cuồng, không phân biệt được mơ mơ thật thật. Cổ họng nói không nên lời, hắn chật vật ngã ngồi xuống đất, vừa định mở miệng nói gì đó thì toàn thân đã tỏa ra khí đen. Trong chốc lát, làn khí đen đó đã nhấn chìm hắn vào bên trong.
Trong lúc hắn còn đang mơ mơ tỉnh tỉnh thì ông già đã chắp tay sau lưng đi về phía hắn. Hắn chỉ nhìn thấy ánh mắt của ông già giống như một vực sâu vô tận đang muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
“Ta lại đang nằm mơ sao?”, Tần Nam thì thào nói rồi chậm rãi nằm trên mặt đất.
Mọi thứ đều hư ảo đến đáng sợ.
Chắc chắn là hắn lại đang nằm mơ.
Khi Tần Nam mở mắt ra lần nữa thì đã là sáng ngày thứ hai. Hắn quả thực vẫn còn đang nằm trong sân, trên người có ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, cảm giác thoải mái không thể tả.
“Sao ta lại nằm ở đây?”
Tần Nam dùng sức vươn vai, cả người nhẹ nhàng thoải mái, nhưng tận sâu bên trong vẫn còn có cảm giác lạnh lẽo khó chịu.
“Chắc chắn là ta đã nằm mơ, rượu này thật là mạnh, về sau nên uống ít hơn một chút”.
Tần Nam đứng dậy nhảy tới nhảy lui, đánh thử vài đường quyền, vận động giống như thường ngày.
Hắn đánh mạnh mấy quyền vào không khí, kích hoạt hồ quang phối hợp với Kim Cương Kình đánh ra ba chiêu.
Nhưng sau khi đánh ra ba chiêu thì Tần Nam lại dừng tay rồi nhìn chằm chằm vào cánh tay phải được hồ quang bao phủ của mình.
Hồ quang của hắn ngày hôm nay có vẻ như đã tăng lên, nhưng khi thi triển thì lại rất không thông thuận.
Chuyện gì đã xảy ra thế này?
Là do hôm qua hắn đã uống nhiều quá hay sao?
Tần Nam xoay chuyển kinh mạch, mở ra hồ quang, lại đánh ra thêm mấy quyền, nhưng lần này hắn mới thực sự giật mình.
"Ta dường như đã... đột phá?"
"Linh Võ... tầng 4?"
"Sao có thể như thế được!"
Tần Nam không thể tưởng tượng nổi, hắn đã đột phá đến cảnh giới Linh Võ tầng 4 rồi sao?
Nhưng ngay sau đó vấn đề lại xuất hiện, không chỉ có cảnh giới tăng lên mà kinh mạch của hắn cũng mở rộng, năng lượng trong đan điền cũng dồi dào như biển, hơn nữa còn có hình ảnh của một con dao đen đang yên tĩnh lơ lửng bên trên khí hải của hắn.
"Chuyện này là sao?"
"Tối hôm qua không phải ta nằm mơ sao?"
Tần Nam cẩn thận kiểm tra, không sai, hắn đã đột phá cảnh giới, nhưng bởi vì cảnh giới đột ngột tăng lên không rõ lí do cho nên linh lực trong kinh mạch vẫn đang ở trạng thái Linh Võ tầng ba, cần phải cấp bách bổ sung. Hơn nữa, còn có một con dao đen đang lơ lửng bên trong khí hải của hắn giống hệt như con dao mà ông già đã đưa cho hắn trong giấc mơ ngày hôm qua.
Không phải là một giấc mơ? Không phải là mơ!
Ông già đã tặng cho hắn con dao đen bí ẩn này.
"Lão gia tử! Cám ơn!"
Tần Nam hết sức ngạc nhiên vui mừng, ngay lập tức quay trở lại nhà kho để bái tạ ông già.
Nhưng kỳ quái chính là bên trong nhà kho không có ai, lão gia tử cũng không có ở trong đó.
Tần Nam trở ra sân, ông già cũng không có ở đó.
Suốt tám năm qua, nếu như ông già không ngồi dưới tàng cây cổ thụ ngẩn người tưởng niệm vong nhân thì chỉ có thể đi vào nhà kho để sắp xếp và ngủ nghỉ, ông ấy chưa bao giờ rời khỏi khu nhà kho này quá nửa bước.
"Kỳ quái, lão gia tử đi đâu rồi?"
Tần Nam đột nhiên có linh cảm không tốt, hắn cẩn thận tìm trong nhà kho lẫn ngoài sân, cũng chạy đi tìm khắp các đồi núi thấp xung quanh nhưng cũng không thấy ông già đâu.
"Đi rồi sao?"
“Không thể, sao ông ấy có thể đi mà không nói một tiếng chứ?”
“Chỉ có điều ngày hôm qua lão gia tử quả thực rất kỳ lạ”.
"Chẳng lẽ là do cô gái ngày hôm qua sao?"
Tần Nam trở lại nhà kho, đến bên chiếc giường gỗ của ông già.
Ở đó chỉ có một chiếc chăn bông cũ, một vài bộ quần áo vá chằng chịt. Đây đều là đồ đạc của ông già, không có thứ nào bị lấy đi.
"Có gì thần bí?"
Tay Tần Nam đặt lên đống quần áo cũ của ông già, dường như cảm thấy có thứ gì đó lồi lên. Hắn chậm rãi giở đống quần áo lên thì nhìn thấy một tờ giấy, bên trên có viết một chữ "Mệnh".
Phía dưới tờ giấy có một quyển kiếm phổ và một thanh cổ kiếm.
Một luồng khí thế cổ quái bỗng xông thẳng vào mặt hắn. Bên trên kiếm phổ cùng cổ kiếm dường như cùng tồn tại kiếm khí khiến cho không khí xung quanh tràn ngập sát ý lạnh lẽo.
"Lão gia tử đi thật rồi sao?", Tần Nam kinh ngạc cầm lấy tờ giấy, bỗng nhiên lại có cảm giác mất mát, trong lòng đột nhiên cảm thấy giống như đã đánh mất cái gì.
Đi rồi?
Thật sự đi rồi sao?
Hắn đã bầu bạn với ông già được tám năm. Chính ông già đã cho hắn cảm giác nhà kho tồi tàn này giống như một ngôi nhà.
Cho dù bên ngoài có khó khăn gian khổ hay đau đớn đến thế nào thì hắn vẫn có một ngôi nhà để về.
Hắn biết ông già không phải là người tầm thường, nhưng không ngờ ông ấy lại rời đi sớm như vậy.
Mệnh! Mệnh của ta? Mệnh của ai?
Tại sao ông già lại cố tình để lại một chữ này?
Tần Nam cẩn thận cất tờ giấy đi rồi cầm lấy kiếm phổ.
Đại Diễn kiếm điển!
Không có quá nhiều lời giới thiệu, vừa mở kiếm phổ ra thì hắn đã nhìn thấy thức thứ nhất của kiếm phổ: Sơn Hà Trọng Kiếm! Một kiếm có thể dời non lấp biển!
Lời giới thiệu kiếm pháp tinh luyện, hình ảnh kinh mạch súc tích.
Tần Nam cau mày xem diễn giải chiêu thức và sơ đồ kinh mạch hết sức rõ ràng chi tiết, nhưng phải ngưng thần tĩnh khí thì hắn mới có thể nhìn ra được. Đây chỉ mới là thức thứ nhất, lật sang thức thứ hai thì Tần Nam hoàn toàn không thể nào đọc hiểu được. Ngay cả tên chiêu thức mà hắn còn không thể nào thấy rõ, thậm chí quyển kiếm phổ còn khiến cho hắn dâng lên một cảm giác phản kháng hết sức kì quái.
Cảnh giới và tinh thần lực của Tần Nam hiện tại miễn cưỡng cũng chỉ có đủ tư cách để nghiên cứu thức thứ nhất.
“Đây là võ pháp cấp bậc nào?”
Tần Nam kinh ngạc nhìn bộ kiếm điển trong tay, cảm thấy nó hết sức thần bí bất phàm.
Hắn luôn luôn khao khát có được trong tay một bộ võ pháp, cũng khao khát có thể có được một món vũ khí cho riêng mình. Không ngờ ngày hôm nay cả hai khao khát của hắn đều đã trở thành sự thật. Hắn cầm trên tay kiếm phổ cùng cổ kiếm, ngẫm lại tối hôm qua say rượu, trong lòng cảm thấy vui vẻ hết sức.
“Tần Nam!”, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu lanh lảnh.
Tần Nam thu hồi kiếm điển cùng cổ kiếm giấu kín ở phía sau nhà kho.
“Tần Nam! Ngươi chết ở đâu rồi!”, Trương Đông thô lỗ đẩy cánh cửa sắt ra, cầm bản danh sách trong tay rồi hét lớn: “Ta bảo ngươi đi phát hàng trước hừng đông, bây giờ đã là giữa trưa mà ngươi vẫn chưa phát. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Ta đi ngay lập tức”, Tần Nam nói rồi liền nhanh chóng nhận lấy bảng danh sách.
Trương Đông đứng ở bên cánh cửa sắt không ngừng mắng vọng ra: “Đừng tưởng rằng ngươi đã đột phá cảnh giới Linh Võ là có thể không tuân theo quy củ. Cho dù ngươi có mạnh cỡ nào thì cũng chỉ là phận nô bộc dưới quyền của Trương Đông ta. Hôm nay ta không so đo với ngươi nhưng nếu như lần sau ngươi còn dám làm việc chậm trễ thì ta sẽ báo cáo cho cấp trên tới xử lý ngươi!”