Chương 2: Đây là số mệnh của hắn
Tần Nam hộc máu bay ngược ra sau, rơi thẳng xuống dưới đài, lăn lông lốc mấy vòng mới dừng lại.
"Chẳng lẽ hắn đã đạt tới cảnh giới Linh Võ tầng 2 sao?", có rất nhiều người đoán ra được thực lực của Tần Nam, có thể ngưng tụ linh lực đến trình độ này tuyệt đối không phải là chuyện mà cảnh giới Linh Võ tầng 1 có thể làm được.
Tên nhóc này quả nhiên là thiên tài, dựa vào chính bản thân mình mà tu luyện được đến trình độ này, giờ khắc này bọn họ thậm chí còn suy nghĩ nếu như Tần Nam không phải là con trai của tội nhân và được Thanh Vân Tông tập trung bồi dưỡng thì hắn sẽ còn mạnh đến mức nào nữa? Thật đáng tiếc cho hắn đã đầu thai vào nhầm nhà.
Tần Nam chật vật đứng lên, lại phun ra một ngụm máu tươi, bộ dáng lung lay như sắp ngã thêm lần nữa, phần bụng của hắn hết sức đau đớn giống như đang bị lửa lớn thiêu đốt không ngừng.
Đám người xung quanh đều tản ra, không ai muốn giúp đỡ hắn đứng lên, chỉ có một số thiếu niên có tính tình quái đản đã bắt đầu bĩu môi đánh giá Tần Nam.
"Ây da, Tần Nam thiếu thành chủ vừa mới biểu diễn cho chúng ta xem một màn chó ăn phân nhỉ? Nào nào, mọi người mau vỗ tay, màn biểu diễn này thực sự quá đặc sắc".
"Ngươi nghĩ mình lợi hại lắm hay sao, còn dám đánh lén trưởng lão?"
"Cho ngươi cuồng vọng! Cho ngươi kiêu ngạo! Bị đánh là đáng lắm!"
"Không phải ngươi rất kiêu ngạo sao? Không phải ngươi oách lắm sao? Sao bây giờ ngay cả đứng cũng đứng không vững thế này? Có muốn ta giúp ngươi hay không?"
"Ngươi chỉ tới đây làm con tin mà thôi, ngoan ngoãn ở đây chuộc tội vì cha mẹ ngươi, chuộc tội vì hai mươi vạn người ở thành cổ Lôi Đình đi".
…
Tần Nam đột nhiên ngẩng đầu, hướng ánh mắt đỏ ngầu nhìn về phía bọn họ.
Mấy đệ tử kia trộm rùng mình một cái rồi lập tức im bặt, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đám đệ tử này ngày thường đánh nhau với Tần Nam đều bị đánh cho mặt mũi bầm tím, trong lòng ít nhiều cũng tồn tại bóng ma tâm lý.
Nữ trưởng lão bước xuống khỏi đài khảo thí đối mặt với Tần Nam, cất giọng lạnh như băng nói: "Mau trở về nhà kho làm cho tốt công việc của một nô bộc, Thanh Vân Tông sẽ không bồi dưỡng ngươi, ngươi cũng đừng mong được tham gia vào những lần khảo thí sau".
Tần Nam đứng tần ngần mất một lúc sau đó mới phủi nhẹ bụi đất trên người, nét mặt trông vẫn rất thoải mái, hắn nhếch miệng nở ra một nụ cười đáng sợ nói: "Một ngày nào đó ta sẽ giành được vị trí xứng đáng của mình ở Thanh Vân Tông, chắc chắn sẽ không thấp hơn người, chúng ta cứ chờ xem".
Nữ trưởng lão vỗ vai Tần Nam nói: "Nếu như ngươi thực sự thông minh thì ngươi nên nhìn nhận thực tế, biết giữ khuôn phép để chuộc tội vì cha mẹ của ngươi".
Tần Nam hất tay cô ta ra rồi sải bước đi. Bộ dạng miệng đầy máu tươi của hắn lúc này trông rất đáng sợ khiến cho đám người bên dưới lần lượt tránh xa chứ không dám cản đường, nhưng mới vừa bước đi vài bước thì đã có thêm mấy thiếu niên thiếu nữ tức giận đi về phía hắn.
Cầm đầu đám thiếu niên thiếu nữ này là một thiếu niên tuấn tú nhưng hết sức kiêu ngạo, hắn ta tên là Triệu Liệt, rất có địa vị trong số những đệ tử bình thường, cũng là đệ tử thân truyền của nữ trưởng lão lúc nãy.
Hắn ta được làm đệ tử thân truyền cũng không phải bởi vì hắn ta có thiên phú mà là bởi vì hắn ta có tỷ tỷ ruột là đồ nhi mà nữ trưởng lão kia rất ưu ái.
Thời gian Võ Tông Các lựa chọn đệ tử năm nay có nữ trưởng lão kia làm giám khảo cho nên Triệu Liệt chắc chắn có thể vượt qua khảo thí để tiến vào Võ Tông Các.
"Đây không phải là Tần Nam thiếu thành chủ của chúng ta hay sao? Ngươi cũng tới đây tiếp nhận khảo thí à?"
Triệu Liệt giả vờ tỏ vẻ quan tâm trước mặt Tần Nam, nhưng trong ánh mắt của hắn ta phần nhiều chỉ có sự giễu cợt. Trước kia hắn đã bị Tần Nam đánh rất nhiều lần, nhưng từ hôm nay trở đi thì vận mệnh của hai người đã thay đổi, hắn ta có thể tiến vào Võ Tông Các nhận truyền thừa võ pháp cường đại, trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão, tiền đồ vô lượng, còn Tần Nam thì chỉ có thể dùng cả đời ở nhà kho làm công việc của một nô bộc.
Tần Nam lười phản ứng lại hắn ta, chỉ một đường đi thẳng.
Triệu Liệt đưa tay ra ngăn cản: "Tần Nam thiếu thành chủ hôm nay có tâm trạng không tốt sao? Nhưng ta lại đang có tâm trạng rất tốt..."
Tần Nam đột nhiên quay đầu lại, giơ tay nắm thành quyền, bộ dạng miệng đầy máu tươi khiến cho hắn trông hết sức dữ tợn.
Triệu Liệt biến sắc, hoảng sợ lùi lại hai bước trước mắt tất cả mọi người.
Nhưng nắm tay vừa nâng lên của Tần Nam cũng chỉ để lau vết máu nơi khóe miệng, hắn vừa lau vừa khinh thường chế nhạo nói: "Đệ tử thân truyền sao? Đừng để ta dọa ngươi tè ra quần, mau tránh ra đi".
Nhìn thấy cảnh này, nữ trưởng lão khẽ cau mày, hiển nhiên là không hài lòng với biểu hiện của Triệu Liệt.
Triệu Liệt đương nhiên cũng có chú ý tới biểu tình của nữ trưởng lão cho nên sắc mặt đã đỏ bừng bừng lên, suýt chút nữa thì hắn ta đã đuổi theo Tần Nam liều mạng nhưng cuối cùng đã bị người bên cạnh lặng lẽ giữ chặt, khảo thí quan trọng hơn, sau này xử lý Tần Nam vẫn chưa muộn.
Triệu Liệt nhìn theo bóng lưng Tần Nam rời đi, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, đây là thời điểm mấu chốt để hắn ta thể hiện bản thân thế mà hắn ta lại bị Tần Nam làm mất hết mặt mũi. Hắn ta đã ghi hận trong lòng, thề rằng nhất định sẽ xử lý Tần Nam.
Tần Nam rời khỏi đài khảo thí, đi về hướng nhà kho của Thanh Vân Tông.
Trên đường hắn đi có không ít đệ tử của Thanh Vân Tông đang nói cười rất náo nhiệt, vừa nhìn thấy hắn miệng đầy máu tươi đi đứng loạng choạng thì có người làm ngơ, có người thông cảm, cũng có người lắc đầu.
Ở phía xa xa còn có không ít người đùa cợt, đáng lẽ ra hắn nên ngoan ngoãn làm phận nô bộc của mình, đó mới chính là chuyện mà một tội nhân nên làm, không nên lúc nào cũng đi gây hoạ, với tính cách của hắn, có thể sống đến bây giờ cũng coi như là một kỳ tích.
Ha ha, cái tên Tần Nam này đúng là không biết thân biết phận, đây chính là số mệnh của hắn rồi!