Chương 11: Triệu Mẫn
“Sư huynh, huynh tiễn ta đi, ta hay bị lạc đường lắm!”. Vẻ mặt Tần Nam khổ sở.
“Lạc đường thật hay giả bộ lạc? Ta thấy có vẻ ngươi đang che giấu gì đó!”, đệ tử kia đi tới, kiểm tra Tần Nam lần nữa.
“Sao ta dám chứ, Dược Sơn là cấm địa, ta biết quy định mà!”
“Hình như ta biết ngươi là ai rồi, ngươi là Tần Nam gì kia phải không, nghe nói ngươi đã đạt tới cảnh giới Linh Võ rồi à?”
“Cảnh giới Linh Võ tầng ba!”
“Sao ngươi làm được thế?”
“Đột phá trong mơ màng!”
Đệ tử này rõ ràng không tin lời hắn, nhưng tên này biết mình không thể moi ra bí mật riêng của người ta nên mới hối thúc: “Mau đi đi, ta nhắc ngươi lần nữa nhé, không được tới gần Dược Sơn! Sau này mà thấy lần nữa thì không tha cho ngươi dễ vậy đâu!”
“Đa tạ sư huynh!”. Tần Nam nói cảm tạ rồi vác chum đá rời đi. Khi đã rời khỏi Dược Sơn, hắn lại lén vòng quanh chân núi, tìm được vị trí của quả Xà Tâm, tạo một dấu hiệu bí mật để ngày nào đó lại đến hái.
“Không tệ, không tệ, có thu hoạch nha!”
Tâm trạng Tần Nam khá vui vẻ, vác chum đá về, định tối quay lại hái nó.
Khi Tần Nam rời khỏi Dược Sơn chưa quá xa, chân mày hơi nhướng, hắn dừng lại, quay đầu nhìn khu rừng nhỏ bên cạnh: “Đã đến đây rồi cũng đừng trốn nữa, lăn ra đây!”
“Không trách được người ta lại gọi ngươi là nhóc dã thú rồi, mũi thính quá, xa như vậy mà ngươi cũng ngửi được mùi hương trên người tỷ tỷ sao?”. Một bóng người xinh đẹp, mềm mại, tha thướt bước tới, xuyên qua rừng cây xanh biếc, bước ra từ bóng tối, đi vào nơi có ánh sáng.
Đây là một cô gái khá quyến rũ, khiến không ai có thể kháng cự khí chất và sức quyến rũ của cô ta, tuổi khoảng mười sáu, mười bảy thanh xuân rực rỡ. Cô ta lại có phong thái mị hoặc thu hút lẫn mềm mại đáng yêu, thướt thanh như dòng nước mùa xuân, có thể khen một câu: Báu vật!
Cơ thể phổng phao dịu dàng mềm mại như ẩn như hiện dưới lớp váy đỏ, đường cong yêu kiều cùng với da thịt trắng nõn nà lộ ra ngoài như sáng lên khiến người nhìn có thể mơ màng vô hạn.
Triệu Mẫn – chị gái của Triệu Liệt, mỹ nữ nổi tiếng trong Thanh Vân Tông. Khí chất đầy dụ hoặc này của cô ta làm trái tim nhiều người đàn ông ngứa ngáy xao xuyến, nghe nói thiếu tông chủ của Thanh Vân Tông cũng có quan hệ mờ ám với cô gái này.
“Đây chẳng phải là đại tỷ Triệu Mẫn ư, lâu rồi không gặp, tỷ ăn mặc càng ngày càng mát mẻ nhỉ!”, ngoài miệng thì Tần Nam đang cười nhưng ánh mắt khá lạnh. Hắn chẳng những không hề bị choáng ngợp mà ngược lại còn thấy chán ghét, trong lòng hắn, loại phụ nữ này chỉ có thể được một câu đánh giá: Đẹp rẻ tiền!
“Thằng nhóc, nhìn loạn gì đó!”
“Tỷ ăn mặc ít thế chẳng phải là để người ta nhìn ngắm à? Ta không ngắm vài lần thì đúng là có lỗi với tâm tư ăn diện của tỷ rồi!”, Tần Nam buông chum đá.
“Ha ha, tên nhóc ranh tự cho là đúng!”
“Hôm nay tỷ ăn diện xinh đẹp như thế này, không đi cám dỗ thiếu tông chủ mà tự dưng lại chạy tới chỗ ta làm gì thế? Nói trước nhé, ta không có hứng thú gì với loại hồ ly như tỷ đâu!”, trong lời nói Tần Nam đều là sự mỉa mai đâm chọt.
“Miệng lưỡi sắc bén!”, vẻ mặt cô ta lạnh lùng, tiếp theo lại khôi phục vẻ mỉm cười, chân bước ra khỏi rừng rậm: “Kiểu tính cách bảo thủ cứng ngắc như ngươi, sống được tới giờ đúng là tổ tiên đã tích đức nhiều lắm đó!”
“Không nhọc ngươi phải hao tâm tổn trí, tên đệ đệ ngu xuẩn kia núp ở đâu? Mau lăn ra đây luôn đi!”
“Tần Nam, ngươi có tư cách gì mà kiêu ngạo hả!”. Triệu Liệt đi ra từ cánh rừng sau lưng Triệu Mẫn, cười lạnh hầm hừ. Vốn là đêm qua hắn ta đã dẫn theo chị gái đi dạy dỗ Tần Nam một trận, kết quả là tối qua có chuyện, nên kéo dài tới bây giờ.
“Đúng là khí thế cảnh giới Linh Võ tầng ba, không đơn giản! Trách không được trong mấy tháng nay ngươi lại yên tĩnh như thế, hóa ra là trốn trong kho hàng để lén thăng cấp!”
Thân thể mềm mại của Triệu Mẫn đong đưa tới gần. Trong lời nói mang theo ý chế nhạo: “Ngươi chịu nhục mấy tháng, tốn công tốn sức để trở thành Linh Võ tầng ba, tất cả không phải là để đả bại em trai ta, khiến nó nhục nhã, thê thảm rời đi trước mặt mọi người sao? Mà đệ đệ ta không chỉ có thể thông qua khảo hạch, còn được “quan tâm đặc thù” vì đoạt được hạng nhất. Chênh lệch giữa người với người to lớn như thế đó!”
“Trương Đông nghe theo lệnh của các ngươi à?”
Tần Nam không hề sợ hãi, càng không định chạy trốn, hắn thản nhiên đứng giằng co với hai chị em kia.
“Hôm nay ngươi không may mắn rồi, vào khu suối nước nóng thì bị đuổi ra, vào Dược Sơn cũng không thể nán lại, ta có chút phục ngươi rồi đấy!”
“Mấy trò lén lút thì rất am hiểu, các ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh thế thôi. Nói đi, hôm nay muốn “chơi” thế nào?”
“Ngươi không sợ à?”. Cơ thể Triệu Mẫn lắc lư như nhành liễu nhẹ nhàng đung đưa trong gió. Mỗi một cái nhăn mày hay một cái nhoẻn miệng cũng mang theo nét mê người, còn trẻ mà đã mỹ miều như thế thì có thể lường được tương lai cô ta hại nước hại dân cỡ nào.
“Hắn chỉ đang mạnh miệng thôi, trong lòng chắc hãi lắm rồi. Tần Nam, đừng cố gượng, hôm nay ngươi đừng mơ bình an rời khỏi đây. Quỳ xuống xin lỗi ông đây, khấu đầu mấy cái thì không chừng ta vui vẻ hơn, sau đó ngươi có thể bớt chịu khổ!”. Triệu Liệt hôm nay phải ác mồm ác miệng như thế, nếu không dù vào Võ Tông Các thì hắn ta cũng không thể tĩnh tâm tìm hiểu võ pháp.
“Ngươi cứ yên tâm, dù đi viếng mồ mả của ngươi thì ta cũng không quỳ đâu!”
“Tin ta đi, ngươi sẽ quỳ thôi”, Triệu Liệt hung dữ nhìn chằm chằm Tần Nam.
“Tần Nam, thật ra ta rất tán thưởng ngươi, bắt đầu từ hôm qua, đã có khá nhiều đệ tử thân truyền chú ý tới ngươi!”
“Vậy sao? Vinh hạnh quá!”
“Ta với ngươi không có thù sâu oán nặng gì, không muốn để mọi việc quá ầm ĩ, quá gay gắt. Ta có biện pháp xử lý để vẹn toàn cho hai bên, nghe một chút không?”
“Tỷ!”, Triệu Liệt nhíu chặt mày.
Triệu Mẫn nở nụ cười thản nhiên, tự cho là vô cùng quyến rũ: “Trả cỏ Linh Châu cho Triệu Liệt, khom lưng nhận lỗi, ta cũng không cần ngươi quỳ xuống!”