• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Chương 12: Bất ngờ
 
             “Chắc không đơn giản thế đâu nhỉ, còn gì nữa không?”  

             “Còn phải phế bỏ tay trái, tự làm sao cho giống như sự cố ấy!”, Triệu Mẫn mỉm cười yêu kiều, nhưng điều đáng nói là trong ngữ điệu lại có sự tàn nhẫn.   

             Trước kia cô ta chẳng coi Tần Nam ra gì, nhưng Tần Nam lại đột ngột thăng cấp lên cảnh giới Linh Võ, làm không ít người ngạc nhiên. Hơn nữa, rất có thể Nguyệt Linh đã không hỗ trợ, hắn đột phá Linh Võ bằng chính thực lực. Tần Nam lại chứng minh được thiên phú của mình với Thanh Vân Tông, nghe nói chuyện này đã làm nhiều trưởng lão và đệ tử thân truyền chú ý.  

             Triệu Liệt nở nụ cười, đây mới là chị gái đáng yêu của mình, phế bỏ một tay của Tần Nam, hạn chế sự phát triển của hắn, so với việc trực tiếp đánh hắn thì làm thế này sảng khoái hơn.  

             “Cỏ Linh Châu đã bị ta ăn”, Tần Nam biết Triệu Mẫn sẽ không từ bỏ ý đồ, cô ta vốn không phải loại người hiền lành gì.  

             “Thế là không muốn nói chuyện sao?”  

             “Ta và các ngươi không có gì để nói!”  

             “Tần Nam, đừng mạnh miệng! Ngươi biết thân phận của tỷ đệ chúng ta, dù phế bỏ cả hai tay của ngươi thì nặng nhất chúng ta cũng chỉ bị trách phạt một chút, không ai làm gì được chúng ta!”  

             “Vậy đừng lảm nhảm nữa, các người muốn chơi kiểu gì, ta đều tiếp!”  

             Triệu Mẫn cười hi hi, run rẩy hết cả người vì cười: “Tự tin của ngươi từ đâu ra thế? Chỉ là một Linh Võ tầng ba mà còn muốn khiêu chiến ta. Ngươi nghĩ ta là những đệ tử bình thường mà ngươi biết sao?”  

             Ngay lúc ấy, từ đường mòn gần đó có vài đệ tử đi tới, họ cười cười nói nói như đang bàn luận gì đấy. Đột nhiên thấy cảnh này, họ có chút bất ngờ, nhưng vì không muốn tạo rắc rối cho mình, đám người này quyết đoán xoay người rời đi.  

             Triệu Liệt vội nói: “Tỷ, đừng nói nhiều với hắn, giải quyết nhanh thôi!”  

             Triệu Mẫn huýt sáo, trên đôi môi đỏ mọng quyến rũ là nụ cười mị hoặc: “Hôm nay ta nhất định phải phế bỏ tay trái của ngươi! Tự mình làm hay ta giúp?”  

             “Tay trái của ta ở đây, có bản lĩnh thì tự mình phế, không có thì biến!”, Tần Nam vươn tay trái ra, tay phải chắp sau lưng.  

             “Không biết trời cao đất dày, tỷ, dạy cho hắn một bài học đi!”, Triệu Liệt tức giận. Tên này kiêu ngạo quá rồi, hắn ta chỉ muốn nhìn cảnh Tần Nam quỳ xuống khẩn khoản cầu xin tha thứ thôi.  

             “Ngươi cho rằng mình thăng cấp lên cảnh giới Linh Võ là có thể hống hách à? Kẻ dùng con đường không chính đáng như ngươi chỉ là một trò hề trước mặt Linh Võ chính thống thôi!”, Triệu Mẫn nhẹ nhàng bước tới, tiến về phía Tần Nam, trong mười ngón tay trắng nõn, mềm mại không xương bốc lên một ngọn lửa như tinh linh, nó quấn quanh tay cô ta, lắc lư đầy vui vẻ.  

             Hỏa Xà chưởng! Võ pháp cấp Linh trung phẩm  

             Hôm qua Triệu Liệt vừa thi triển võ pháp này, nhưng dù về kích thước, nhiệt độ hay cách xuất hiện, hắn ta hoàn toàn không bằng cường giả Linh Võ tầng sáu như Triệu Mẫn.  

             “Ngươi còn cơ hội đổi ý!”, Triệu Mẫn cười rất xinh đẹp. Hai tay đột ngột nắm lại, ngọn lửa mãnh liệt mà linh hoạt, không có linh tính, thay vào đó là khí thế nóng rực như hai con rắn lửa quấn quanh tay của Triệu Mẫn.  

             “Muốn đánh thì đánh đi, ta tiếp các ngươi!”, Tần Nam có thể cảm nhận được nguy cơ, hắn giơ tay trái, thong thả nắm lại thành đấm, siết chặt làm khớp xương trắng bệch, gân xanh tràn ra ở cổ tay.  

             Triệu Liệt ở bên cạnh la hét.  

             “Tỷ, cẩn thận, sức của Tần Nam này mạnh lắm!”  

             “Tần Nam, ngươi đúng là kẻ mọi rợ, muốn dùng cách cậy mạnh để chống đỡ à!”  

             “Không có võ pháp, không có cảnh giới, ngươi thật đáng thương!”  

             “Tỷ, hành hạ hắn đi! Để cho hắn được hiểu biết một chút về cường giả cảnh giới Linh Võ, để cho hắn cảm nhận được sự mạnh mẽ của đệ tử thân truyền”.  

             Triệu Mẫn thấy Tần Nam còn cố chấp, trong lòng còn khinh miệt, hai tay vung lên, thế lửa tăng cao, cô ta lật tay như sóng lớn, hướng về phía Tần Nam: “Đáng tiếc, tội dân Tần Nam sắp biến thành Tần Nam tàn tật rồi”.  

             Cơ thể mềm mại, bước chân càng nhịp nhàng, rắn lửa tấn công bất ngờ, thao túng đầy linh hoạt.  

             Triệu Mẫn không chủ quan, chuẩn bị dùng một chiêu chế địch, không cho cơ hội phản kích. Cô ta đã nghe đồn rằng Tần Nam có sức rất lớn, khi ở cảnh giới Thối Linh, tên này từng đánh bầm dập một tên Linh Võ tầng một.  

             “Phế hắn đi”, Triệu Liệt ở cạnh la lối cổ vũ.  

             Tần Nam không hề nhúc nhích, ánh mắt sắc bén như mắt ưng, nhìn chằm chằm Triệu Mẫn. Sau một lát, Triệu Mẫn nhào lên phía bên trái, bắt đầu tấn công, trực tiếp dùng sát chiêu, hoàn toàn không hề lưu tình. Tần Nam cười lạnh, tay phải chắp sau lưng đột nhiên vung ra, một thanh phi đao sáng loáng chói mắt, bay như tia chớp, vừa nhanh vừa ngoan độc đánh về phía Triệu Mẫn.  

             Sức bật của Tần Nam rất mạnh, một đao này súc thế đã lâu, ít nhất cũng sáu, bảy trăm cân.  

             Hả? Triệu Mẫn phản ứng rất nhanh, cuộn người trên không để tránh phi đao.  

             Đồ đỏ, lửa cháy, Triệu Mẫn như con chim lửa đang bay lượn.  

             Nhưng mà…  

             Phi đao cũng không bay thẳng mà còn quẹo một đường cong, nhanh nhẹn mà xảo quyệt, trong lúc bay với tốc độ cao, nó còn xoay tròn như một cái cối xay thịt nhỏ, mang theo sức mạnh nghiền nát, sượt qua bên sườn Triệu Mẫn trong tích tắc.   

             “Roẹt!”  

             Váy dài màu đỏ rách cả tảng lớn, bên hông lộ ra da thịt trắng như tuyết, thậm chí còn nhìn thấy được áo lót rực rỡ. Phi đao bay qua đã lưu lại vết thương đỏ chói mắt bên hông của Triệu Mẫn.  

             “Á!”, Triệu Mẫn bật thốt một tiếng. “Cảnh xuân” lộ ra và cơn đau làm cô ta hơi rối loạn, thế công đã bị ảnh hưởng.  

             “Đại tỷ, da trắng quá nha!”. Ánh mắt Tần Nam lạnh như băng, hắn thuận thế tiến lên, nắm đấm tay trái như búa tạ điên cuồng vung vẩy, nện xuống đầu Triệu Mẫn.  

             Ra tay tàn nhẫn, không hề chịu thua!  

             Tần Nam cũng bất chấp việc nam nữ khác biệt, người phụ nữ độc ác này muốn phế bỏ hắn, thế thì còn cần gì cố kỵ!  

             Âm thanh trầm đục vang lên. Triệu Mẫn không kịp phản ứng, bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống vị trí cách đó hơn mười mét, cô ta lảo đảo một hồi mới đứng vững được.   

             Váy dài phấp phới, da thịt trắng như tuyết, tư thái yểu điệu làm người ta muốn phun máu. Vết thương bên hông không quá nặng nhưng máu vẫn chảy không ngừng. Đầu cô ta ong cả lên, choáng váng hoa mắt, đứng hết vững rồi.  

             Một quyền? Chỉ một quyền? Toàn thân Triệu Liệt phát lạnh, sao thằng điên này lại có thể làm chị mình bị thương? Sao làm được chứ?  

             “Đồ ngu! Không có võ pháp thì vẫn có thể giải quyết mấy người!”.   

             Tần Nam lao tới gần Triệu Mẫn, thế như mãnh hổ xuống núi, khí thế hung hăng. Cảnh giới của hắn không đủ thì phải tích tụ sức mạnh, thực lực không đủ phải dùng kinh nghiệm bù vào.  

             Hai mắt không hề sợ hãi, không gì có thể sánh bằng.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK