Chương 13: Kim Cương Kình
“Tỷ! Cẩn thận!”, Triệu Liệt hét lên.
Triệu Mẫn lắc đầu nguầy nguậy, vội che đi nơi quần áo bị rách của mình: “Không biết tốt xấu, ta muốn đánh gãy hai tay của ngươi”.
Cô ta đã nổi giận, trước giờ chưa từng bị sỉ nhục đến thế.
“Cứ thử xem!”
Ý chí chiến đấu của Tần Nam dâng lên, khí thế cuồn cuộn, điên cuồng lao đến tấn công liên tiếp hệt như một con báo săn đã phát cuồng, nắm đấm như vũ bão đánh về phía Triệu Mẫn. Không có võ pháp? Nhưng linh lực của ta có khả năng bùng nổ ra ngoài. Điện quang toàn thân liên tục tích tụ vào hai tay, đòn tấn công điên cuồng bộc phát ra sức công kích đáng sợ.
Cách đánh điên cuồng này lập tức ép lui Triệu Mẫn, trông cô ta vô cùng nhếch nhác, miệng hét lên không ngừng, bộ váy lộng lẫy màu đỏ bị điện quang xé toạc ra một vùng lớn để lộ cảnh xuân nóng bỏng.
“Tần Nam, mẹ kiếp, ngươi đánh cả phụ nữ à?”, Triệu Liệt đứng xem cũng cảm thấy da đầu tê lại, tên này ngày càng điên cuồng!
“Mẹ nó, ngươi còn ỷ mạnh ăn hiếp yếu”, Tần Nam vung một nắm đấm đánh vào gương mặt mềm mại của Triệu Mẫn, tiếng bạt tai vang vọng khắp cả khu rừng nhỏ suýt nữa khiến cô ta bị đánh văng ra xa.
“Đi chết đi!”, Triệu Mẫn phát điên hét lên rồi đánh ra Hỏa Xà chưởng, ngọn lửa cháy bừng bừng như thể rắn độc chui ra khỏi hang. Một chưởng đánh vỡ thế công kịch liệt của Tần Nam, một chưởng khắc vào ngực hắn.
Tần Nam như gặp bị sét đánh, cả người bay ra xa, quần áo trước ngực bị thiêu đốt, một chưởng ấn màu đỏ xuất hiện trước ngực, máu chảy ròng ròng.
Thế nhưng trước khi bị đánh lui, hắn cắn răng đánh phi đao ra, vô cùng chuẩn xác đánh vào vai trái Triệu Mẫn, đâm sâu vào da thịt cô ta.
Lực phi đao quá mạnh, khiến Triệu Mẫn phải lảo đảo lùi về sau đụng vào cây.
Triệu Liệt hoàn toàn không thể chấp nhận được, tỷ của hắn ta là cường giả cảnh giới Linh Võ tầng sáu. Mặc dù việc chiến đấu vượt cấp giữa cảnh giới Linh Võ trong đại tông siêu cấp như Thanh Vân Tông này không hiếm thấy: Đột nhiên điên cuồng bùng nổ, chênh lệch về kinh nghiệm, sự mạnh yếu của võ pháp đều có thể tạo thành thách đấu vượt cấp, nhưng Triệu Mẫn cao hơn Tần Nam những ba tầng cơ mà
“Tỷ, tỷ sao rồi?”, Triệu Liệt vội bước đến đỡ Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn tức giận nhìn Tần Nam, quần áo trên người cô ta đều rách nát, từng mảng lớn da thịt lộ ra khiến người ta lóa mắt, vô cùng gợi cảm.
Nhưng dáng vẻ cô ta hiện giờ lại cực kỳ nhếch nhác, vai trái bị phi đao đâm xuyên qua, lực xoay chuyển đó suýt nữa khiến vai cô ta bị cắt đứt, cơn đau khó có thể kìm nén được, sắc mặt cô ta trắng bệch.
Rõ ràng cô ta đã đánh giá cao Tần Nam, không ngờ vẫn bị thương nặng.
Cô ta càng khó chấp nhận hơn chứ đừng nói là Triệu Liệt không thể chấp nhận.
Tần Nam dựa vào trên chum đá, vết thương của hắn càng trở nên nghiêm trọng, miệng thở gấp. Chỗ ngực bị Hỏa Xà chưởng đánh vào bị thương đã ngửi được mùi thịt nướng, xương cốt ở ngực như nứt toạc ra. Nhưng hắn không kêu đau, không tỏ ra yếu ớt, khóe môi cong lên nụ cười xấu xa: “Đại tỷ Triệu Mẫn, đừng kêu lớn thế chứ, dễ khiến người ta hiểu lầm lắm”.
“Ngươi điên rồi! Khốn nạn! Khốn kiếp!”, Triệu Mẫn vừa xấu hổ vừa tức giận hét lên, vừa định tấn công lần nữa thì động phải vết thương ở vai khiến cô ta đến đến sắc mặt tái nhợt.
“Có thể khiến ta tàn phế thì đừng phí lời, không làm được thì cút!”, Tần Nam nhổ ra một ngụm máu, rút phi đao ở thắt lưng ra, đè nén cơn đau hít sâu, bày ra tư thế kỳ lạ, sức mạnh cả người tụ lại ở bàn tay phải.
Đây là tuyệt kỹ phi đao để hắn bảo vệ mạng sống, nếu không phải cảnh giới của Triệu Mẫn cao hơn hắn thì hắn sẽ không dùng đến kỹ năng này.
“Hắn biết phi đao?”, Triệu Mẫn không hề che giấu sự oán trách với Triệu Liệt, kỹ thuật phi đao này tuyệt đối không phải có thể luyện được trong hai ba năm, hơn nữa còn vô cùng thành thạo, kết hợp với sức mạnh của hắn tạo ra uy lực đáng kinh ngạc, không giống bản thân hắn tùy tiện luyện thành mà giống một bộ võ pháp, nhưng hình như Thanh Vân Tông không có võ pháp như phi đao.
“Ta thật sự không biết”, Triệu Liệt vừa buồn bực vừa hoảng hốt, hắn ta cũng nhìn ra sự khác thường của phi đao.
“Này, đại tỷ Triệu Mẫn, bên dưới không có gì che rồi kìa”, Tần Nam huýt gió.
“Không biết xấu hổ!”, Triệu Mẫn vội kéo váy lại, ánh mắt Tần Nam hơi sắc bén nắm lấy cơ hội vung tay lên muốn vung đao ra. Nhưng đúng lúc này một âm thanh xé gió vang lên, một thiếu niên lưng đeo kiếm sắt bước đến, cả thân kiếm đều có màu vàng, ở đằng xa cũng có thể cảm nhận được kiếm khí và ánh sáng mạnh mẽ dọa người.
“Kim Kiếm Trình Mục? Chết tiệt, sao hắn lại đến đấy”, Triệu Mẫn đổi sắc, lập tức kéo bộ đồ rách nát chạy vào trong rừng rậm, trước khi đi còn tức giận nhìn Tần Nam.
“Tỷ! Đợi ta!”, Triệu Liệt cũng nhận ra người đến bèn vội vàng bỏ chạy, bỏ mặc Tần Nam.
Tần Nam nhíu mày, cất đao lại.
Không lâu sau, một thiếu niên mặc đồ đen bước đến trước mặt Tần Nam, người này vô cùng tuấn tú, không phải là vẻ đẹp yếu ớt mà là nét nổi bật cứng rắn. Đường nét trên khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt bén nhọn, bất giác đem lại cảm giác áp bức cho người khác.
Bộ đồ đen không thể che giấu được tư thế uy nghiêm của hắn ta, chói mắt nhất là lông vũ màu vàng chói được thêu hai bên cổ áo của người này, đây là ký hiệu đặc biệt biểu tượng cho đệ tử Kim Linh – thân phận vô cùng cao quý.
Thanh Vân Tông có hệ thống phân chia cấp bậc rất nghiêm ngặt, chia thành: đệ tử bình thường, đệ tử thân truyền của trưởng lão và đệ tử Kim Linh.
Đệ tử bình thường được phân thành đệ tử cấp thấp, đệ tử cấp trung và đệ tử cấp cao.
Thanh Vân Tông có hơn tám ngàn đệ tử, đa số đều là đệ tử bình thường, đệ tử thân truyền của trưởng lão chỉ có sáu trăm người, còn đệ tử Kim Linh lại chỉ có ba mươi người, trong đó chỉ có năm người đang ở độ tuổi thiếu niên.
Người trước mặt này là đệ tử Kim Linh, một trong năm người giỏi nhất trong thế hệ mới – Kim Kiếm Trình Mục.