• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Dao Tu La
 
             Những gương mặt bên dưới lớp áo choàng đều khiếp sợ, người thanh niên đó có thể ngồi cùng bàn ăn cơm, uống rượu cùng với ông ấy sao?  

             Bọn họ quả thực không thể tin vào mắt mình, sau lưng ông già này xương cốt chất thành núi, máu loãng đọng thành biển, ác danh khiến thế nhân phải kinh hãi, ai dám ngồi cùng bàn với ông ấy?  

             “Chỉ có cảnh giới Linh Võ tầng 3, thực lực quá yếu”, cô gái kia còn cho rằng Tần Nam là nô bộc của ông ấy, nhưng nô bộc bình thường thì làm sao dám gọi ông ấy là lão gia tử, làm sao có tư cách ngồi ăn uống cùng bàn với ông ấy được? Chẳng lẽ thanh niên này còn có một thân phận khác? Nhưng sao thực lực của hắn lại yếu như thế?  

             Người đàn ông trung niên âm trầm nói: "Không có ai trong Thanh Vân Tông, kể cả tông chủ, biết được thân phận của ông ấy, tên nô bộc này chắc là cũng không biết cho nên chỉ coi ông ấy như một ông già bình thường".  

             “Ông ấy đã mất tích mười năm, thiên hạ đều đã nghĩ rằng ông ấy đã chết, nếu như không có điện chủ sắp xếp thì ngay cả chúng ta cũng không biết ông ấy còn sống”, người phụ nữ nhìn về một góc sân sáng sủa nơi có một ngôi mộ không tên, nhớ về những truyền thuyết năm xưa thì thầm thở dài trong lòng. Trên đời này cô độc nhất chắc cũng chỉ đến thế này mà thôi.  

             Người đàn ông trung niên nói: "Điện Tu La vẫn cần ông ấy quay về, ông ấy cũng nên gánh vác trách nhiệm này".  

             Người phụ nữ hừ lạnh nói: “Nếu như ông ấy nhất định không chịu quay về thì ngươi có thể làm thế nào? Ngươi có thể trấn áp ông ấy dẫn về không? Thực lực cùng tính cách của ông ấy ngươi là người rõ ràng nhất. Một khi ông ấy nổi giận lên thì có thể một tay giết chết chúng ta”.  

             Cô gái thì nói nhỏ: “Cứ chờ xem, ta tin rằng ông ấy vẫn còn tình nghĩa đối với điện Tu La”.  

             “Tiểu thư, để vào được đây chúng ta đã phải mạo hiểm rất lớn cho nên không thể ở lâu. Lỡ như bị Thanh Vân Tông phát hiện thì chúng ta…”  

             “Ông ấy sẽ không để chúng ta chờ lâu đâu”.  

             Uống hết sáu bát rượu thì Tần Nam cũng không chịu được nữa, đầu óc đau nhức, mơ mơ màng màng vấp vào đống cỏ khô, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.  

             Trong mơ hắn như được trở về tuổi thơ, trở về thành Lôi Đình của mình.  

             Trong mơ hắn được gặp lại cha mẹ, được gặp lại muội muội cùng những người thân quen.  

             Trong mơ, phủ thành chủ của hắn vẫn tràn ngập tiếng cười nói, tốt đẹp, hạnh phúc.  

             Tần Nam kích động chạy tới muốn chạm vào người một người thân nhưng không thể. Mặc dù bọn họ đang ở ngay trước mắt hắn nhưng lại làm như không nhìn thấy được hắn. Hắn kêu to, ở trước mặt mọi người khua tay múa chân nhưng tất cả mọi người thân của hắn đều thờ ơ với hắn.  

             Trong mơ, tất cả mọi người đều đang yên lặng nhìn lên bầu trời với ánh mắt vô cảm trống rỗng.  

             Trời bắt đầu đổ mưa, tạt vào người rất lạnh, cái lạnh khiến người ta rùng mình.  

             Đột nhiên…  

             Khung cảnh trước mắt hắn vỡ tan thành từng mảnh như một tấm gương đã bị ai đó đánh nát. Từng mảnh gương vỡ văng tung tóe khắp nơi, tất cả mọi người đã biến mất trong màn mưa lạnh giá.  

             Mưa càng lúc càng nặng hạt, trời đất tối sầm.  

             Không còn thành cổ cũng không còn người thân bên cạnh, Tần Nam lúc này đang đứng trên một chiến trường chứng kiến cảnh giết chóc đẫm máu.  

             Biết bao nhiêu người đang điên cuồng chém giết. Tiếng gào thét rung trời, tiếng dị thú gầm rống, tiếng hỏa lực rít gào cũng vang vọng khắp nơi.  

             Thiên hỏa ùn ùn kéo đến, bao phủ thế gian.  

             Mặt đất dưới chân hắn đang sụp đổ, bầu trời cũng sụp đổ. Thế gian của hắn giờ đây dường như đã bước vào ngày tận thế.  

             Thế gian rộng lớn, đột nhiên có một tia sáng chói lọi lướt qua xé toạt thiên hỏa, xuyên qua chiến trường tràn ngập sát khí khiến chúng sinh gào thét, quần hùng khiếp sợ.  

             Tần Nam ngơ ngác bước đi trên chiến trường, tựa hồ như muốn đuổi theo tia sáng vô song bạo ngược kia. Nhưng đột nhiên tia sáng đó đã dừng lại, sát khí sôi trào ùn ùn cuốn ngược về phía Tần Nam.  

             Tần Nam kinh hồn bạt vía, ngay lập tức ngồi bật dậy.  

             Mộng! Ác mộng!  

             Tần Nam đổ mồ hôi lạnh, vừa tỉnh thì đã thở hổn hển, phải một lúc lâu sau mới có thể khó khăn nuốt xuống.  

             Sao hắn lại mơ thấy giấc mơ kỳ lạ này?  

             Đã bao nhiêu năm rồi hắn không còn nằm mơ.  

             Tần Nam lau mồ hôi lạnh, cảm thấy cổ họng khô khốc, day day cái đầu đang đau nhức dữ dội rồi đi ra sân lấy nước uống.  

             Trong sân, tiết trời lạnh lẽo. Có một ông già đang ngồi dưới tàng cây cổ thụ, trên tay xoay xoay một con dao màu đen, không biết đươc rèn từ vật liệu gì, vừa giống như huyền thiết vừa giống như hắc nham. Toàn thân nó đen kịt, mang theo một cổ hàn khí hết sức âm trầm.  

             “Hửm?”, Tần Nam bị con dao màu đen kia hấp dẫn, dùng sức lắc lắc đầu, còn tưởng rằng mình lại đang nằm mơ.  

             "Lão gia tử?"  

             Tần Nam hô hai tiếng.  

             Ông già không để ý đến hắn, chỉ từ từ nâng con dao đen lên.  

             Tần Nam khi nhìn thấy cảnh đó thì không hiểu sao lại cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn giống như đang bị bắt trở lại giấc mơ lúc nãy, bị luồng sát khí vô song bao phủ, lại cảm giác như con dao đen kia đang nhắm thẳng vào chính bản thân mình. Không sai, đó chính là cảm giác đã trở thành mục tiêu của người khác.  

             Tần Nam cẩn thận xích qua một chút nhưng vẫn có cảm giác mình chính là mục tiêu.  

             Con dao đen kia như có linh tính kì dị có thể khiến cho người ta phải rùng mình. Thế mà khi nằm trong tay của ông già thì nó lại hết sức ngoan ngoãn như sủng vật, linh hoạt di chuyển theo từng đầu ngón tay của ông ta.  

             Tần Nam lúc này đã tỉnh táo, hắn cẩn thận nhìn về phía ông già cùng với con dao màu đen. Trước kia hắn đã từng nhìn thấy ông già này phi đao. Nhưng ông ấy cũng chỉ tùy tiện lấy một miếng sắt bên trong nhà kho làm dao và phi vào thân cây như một trò chơi. Ông ta chơi phi đao hai ngày thì Tần Nam cũng học được hai ngày, cảm thấy chiêu thức này rất lợi hại cho nên hắn cũng đã tự mình mài ra một con dao rồi luyện phi đao ba năm để phòng thân.  

             Lúc trước khi chiến đấu với Triệu Mẫn hắn đã dùng thuật phi đao của mình khiến cho Triệu Mẫn trở tay không kịp.  

             “Tên của con dao này là Tu La”, ông già vừa nói vừa đưa cánh tay già nua ra. Con dao đen đang lơ lửng giữa lòng bàn tay của ông ấy, mũi dao hướng xuống dưới, thân dao được bao phủ bởi một luồng hàn khí âm trầm khiến cho không gian xung quanh cũng bị bóp méo.  

             "Con dao này...", Tần Nam dựng tóc gáy, bất giác lùi lại hai bước, kinh ngạc nhìn con dao đen.  

             Tay phải của ông già đột nhiên run lên, trong phút chốc, con dao đen vang lên tiếng leng keng, chấn động phóng ra ngoài.  

             Một cổ khí thế sát phạt cuồn cuộn, tập cuốn xung quanh, tràn ngập thiên địa.  

             Giờ khắc này, phần lớn các lão nhân ở trên ba mươi đỉnh núi của Thanh Vân Tông đều đồng loạt mở mắt. Bọn họ đã cảm nhận được một luồng sát khí khiến cho trái tim bọn họ bất giác đập loạn lên.  

             Tần Nam kinh hồn lui về phía sau, nhưng con dao đen trong nháy mắt đã phóng đến ấn đường của hắn theo một quỹ đạo khó có thể nắm bắt được.  

             Con dao đen không lùi không tiến, chỉ khẽ chạm vào làn da nơi ấn đường của Tần Nam.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK