• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Thiếu nữ tuyệt đẹp
 
             Tần Nam nhìn xung quanh với vẻ đề phòng, chẳng lẽ Triệu Mẫn tìm người khác tới báo thù? Chọn ngay đêm mưa gió này, xem ra không thể đợi được nữa.  

             Bên trong cánh cửa sắt của nhà kho, thiếu nữ đứng quay lưng với Tần Nam, đang nhẹ giọng nói gì đó với phía trong.  

             “Thương thế của điện chủ nặng thêm, e là không thể trụ được bao lâu nữa mới dặn ta bắt buộc phải mời ngài về”.  

             “Thế lực các bên như hổ rình mồi, điện Tu La cần có người tọa trấn”.  

             “Người có thể chống trụ được điện Tu La chỉ có ngài, người khiến hàng vạn huyết đồ tín phục cũng chỉ có ngài”.  

             …  

             Nàng giống như đang tự nói tự nghe, lại giống như đang cầu xin một ai đó.  

             “Răng rắc!”, Tần Nam không cẩn thận giẫm vào một cành cây, tiếng gãy yếu ớt lập tức thu hút sự chú ý của thiếu nữ trong nhà kho.  

             Thiếu nữ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, không quá để tâm, vừa là lạnh nhạt, vừa là ngó lơ; nhưng bộ dạng hiện tại của Tần Nam quá nổi bật khiến nàng phải nhìn ra đại viện thêm lần nữa.  

             Tần Nam nắm chặt ba thanh phi đao trong tay, toàn thân vằn đầy điện quang, ánh sáng mạnh đến chói mắt chớp nháy liên tục, soi sáng gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lẽo như được đẽo gọt bằng dao của hắn. Hắn chăm chú nhìn thiếu nữ với vẻ cảnh giác, siết chặt phi đao tiến gần tới nhà kho: “Cô nương ở bên trong, cô đi nhầm chỗ rồi, phòng ở của đàn ông không thể bước vào tùy tiện được, cô ra đây nói chuyện chứ?”  

             Sắc mặt thiếu nữ thoáng lạnh đi, đang định ra thì một giọng nói khàn đặc vang lên từ bên trong nhà kho: “Đừng gây chuyện cho ta, sắc trời không còn sớm nữa, ta phải nghỉ ngơi rồi, ngươi đi đi”.  

             “Lão tổ…”, thiếu nữ cuống lên.  

             Nhưng bên trong nhà kho không vọng ra âm thanh nào nữa.  

             “Vì điện chủ, vì điện Tu La, mong người hãy suy xét thật kỹ càng”, thiếu nữ cúi người hành lễ, bước lùi ra khỏi nhà kho.  

             Tần Nam cuối cùng cũng có thể nhìn rõ dáng vẻ của thiếu nữ, một bộ hắc bào che phủ toàn thân, chỉ để lộ ra dung nhan tuyệt đẹp nhờ vào ánh lửa từ bên trong nhà kho là có thể thấy rõ. Làn da mịn màng nõn nà như mỡ dê, đôi mắt như trong veo như nước hồ mùa thu, sống mũi cao, đôi môi đỏ căng mọng, đúng là nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, như mơ như ảo, đẹp tới mức khiến người ta nghẹt thở. Đến cả Tần Nam cũng thoáng kinh ngạc, người đẹp phong tư tuyệt thế như vậy đúng là hiếm thấy.  

             Tần Nam kinh ngạc vì sắc đẹp diễm lệ của nàng, nhưng có thể đoán rằng thiếu nữ này chắc chắn không phải người của Thanh Vân Tông.  

             Thiếu nữ coi Tần Nam như không khí, đi lướt qua người hắn, rời khỏi đại viện, nhẹ hẫng như một luồng sáng, lặng lẽ biến mất trong bóng tối.  

             “Hôm nay gặp vận may gì thế, toàn nhìn thấy mỹ nữ”, Tần Nam nhìn theo một lúc, rồi nhìn vào nhà kho, cũng không quá để tâm. Chỉ cần đừng tới tìm hắn báo thù thì hắn không cần để ý.  

             “Lão gia tử, cả ngày không ăn gì sao?”, Tần Nam lật bếp bới nồi, thấy thức ăn được nấu buổi sáng vẫn còn ở bên trong không được động tới, chúng đã nguội ngắt rồi.  

             Ông già ngồi tựa vào một góc của nhà kho, nửa tỉnh nửa mê, ánh nến ở bên cạnh cứ chập chờn rọi lên gương mặt già nua của ông ấy.  

             “Ta hâm nóng lại, ăn cùng nhau nhé? Tối nay có thịt nha”, Tần Nam gỡ con gà rừng ra khỏi thắt lưng, lúc tập luyện ở sau núi vô tình săn được.  

             Hắn không hỏi thân phận của thiếu nữ, cũng không hỏi mục đích khi nàng đến đây. Hắn vào ông già rất ăn ý, ông không nói, ta không hỏi, tám năm nay vẫn luôn như thế.  

             Ông già ngước mắt nhìn lên, cũng không nói gì.  

             Tần Nam tắm qua một cái, thay bộ y phục sạch sẽ, châm lửa nhóm bếp, nhặt vài cái rau hầm cùng con gà rừng.  

             Hương thơm nóng hổi lan khắp nhà kho sơ sài.  

             “Thơm thật! Lão gia tử, ăn chút đi, coi như bữa khuya”, Tần Nam gọi ông già.  

             Ông già không để tâm, tiếp tục nằm nghiêng ở đó.  

             “Ta ăn trước nhé, để phần lại cho ông”, Tần Nam thực sự đói lắm rồi nên tự mình ăn trước.  

             Nhưng chưa ăn được bao lâu thì lão gia tử nhỏm dậy, đi vào bên trong nhà kho.  

             Tần Nam nhún vai, tiếp tục ăn: “Lão gia tử, lát nữa ta phải ra ngoài một chuyến, ông đừng đóng cửa vội nhé”.  

             Hắn chuẩn bị đợi lúc nửa đêm đi hái quả Xà Tâm, mong là đừng bị người đi rừng lấy thuốc hái mất.  

             Nhưng chưa được bao lâu, ông già xách ra một cái vò lớn đen thùi lùi không biết từ đâu mà có, ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ: “Cho hai cái bát đi”.  

             “Rượu à?”, Tần Nam nhướn mày nhìn ông ấy, thấy hơi lạ, nhưng vẫn đi lấy hai cái bát, tiện thể vớt thêm ít dưa muối. Không phải nguyên liệu gì ngon lành, là ít gốc rau mà ngày thường Tần Nam làm cơm còn thừa lại, rửa sạch rồi ngâm vào vại muối. Có lúc quá bận hay quá mệt, hắn sẽ vớt ít dưa muối gặm cùng màn thầu đối phó cho xong bữa.  

             Ông già mở vò rượu, mùi rượu thơm nồng đậm bay khắp nhà kho. Ông ấy tự rót cho mình một bát, cũng rót cho Tần Nam một bát.  

             “Lão gia tử, tâm trạng không vui à?”, Tần Nam nhìn bát rượu đượm hương và trong veo mà càng thấy lạ, tối nay làm sao thế?  

             Ông già bưng bát sứ lên uống một hơi cạn đáy, đầu ngửa ra sau, thở dài một hơi, sau đó tiếp tục rót đầy cho mình.  

             Tần Nam lắc lắc bát rượu, thử uống một hớp to, bỗng chốc cảm thấy vị cay cực mạnh lấp đầy khoang miệng, dọc theo cổ họng rót thẳng xuống dạ dày.  

             Cơn nóng đốt cháy tim gan.  

             “Phù phù phù, rượu này mạnh quá!”, Tần Nam nhe răng nhếch miệng, trước giờ hắn chưa từng uống rượu nên vội vàng lùa vài miếng cơm, may mà đè được cảm giác cay nóng kia.  

             Ông già tiếp tục rót đầy cho hắn, bản thân mình ngửa đầu lên lại là một hơi hết sạch.  

             Tần Nam quen biết ông già tám năm rồi, chưa từng thấy tình cảnh này bao giờ, lẽ nào liên quan tới thiếu nữ ban nãy? Hắn nhìn rượu trong bát, nghiến răng ngửa đầu uống hết, cơn nóng bỗng chốc xộc lên khiến toàn thân hắn thấy nóng hầm hập.  

             Nhưng nếu nếm kỹ thì mùi vị của thứ rượu này cũng khá đấy.  

             Ông già lại rót đầy cho Tần Nam.  

             “Ông cũng ăn gì đi, nào, thử cái đùi gà”, Tần Nam đẩy đồ ăn tới trước mặt ông già.  

             Một già một trẻ ăn bữa cơm đơn giản như thế, thỉnh thoảng Tần Nam nói một vài câu chứ ông già rất im lặng, từ đầu đến cuối rất im lặng.  

             Thiếu nữ ban nãy không hề đi xa, vốn đã định rời đi rồi, nhưng sau khi Tần Nam gọi một tiếng “lão gia tử”, nàng dừng lại bên ngoài cánh cửa nhà kho trong đêm mưa, nhìn bóng dáng hắt lên cửa sổ.  

             “Thiếu niên kia là ai?”, hai bóng đen xuất hiện trước mặt thiếu nữ, một nam một nữ, đều ở tuổi trung niên, dường như có thực lực cực kỳ mạnh. Cơn mưa lạnh rả rích thậm chí không thể làm ướt y phục của họ, bởi không đợi chúng rơi xuống người họ đã bị bốc hơi bởi một từ trường vô hình rồi.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK