• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Hấp thụ sinh mệnh khí
 
             Tần Nam đã quá quen với ánh mắt của đám đệ tử Thanh Vân Tông, thông cảm cũng được mà trào phúng cũng được, hắn đều thản nhiên nhận lấy.   

             Hắn đã sống ở đây tám năm nhưng vẫn luôn giống như một người khách qua đường không thể hòa nhập với nơi này, mà Thanh Vân Tông vốn cũng không muốn tiếp nhận hắn.  

             Hắn kéo lê cơ thể mỏi mệt đau đớn về tới nhà kho của Thanh Vân Tông.  

             Đây là nơi mà hắn ở trong tám năm nay, nhà kho nằm trên một đỉnh núi thấp gần đỉnh núi chính của Thanh Vân Tông. Nhà kho này rất lớn, trước kia có năm người trông giữ, hiện tại chỉ có hai người trông giữ.  

             Một người là Tần Nam, người còn lại là một ông già.  

             Bọn họ thuộc tầng lớp dưới đáy của Thanh Vân Tông, sống nương tựa lẫn nhau trong nhiều năm qua.  

             Tần Nam trở lại nhà kho, đứng trước cánh cửa sắt xoa mặt thật mạnh, nở nụ cười nhạt nhẽo như thường lệ.  

             "Lão gia tử, ta đã trở về rồi".  

             Tần Nam đẩy cánh cửa sắt ra rồi nói vang, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.  

             Ông già tóc bạc phơ đang ngồi thẫn thờ dưới tàng cây ở phía xa, nơi đó có một ngôi mộ hiu quạnh, nơi mà ông già thường ngồi hàng ngày lặng lẽ tưởng niệm người đã khuất.  

             Một người cô đơn lẻ bóng, một người quật cường kiên định, hai tính cách hoàn toàn khác nhau nhưng họ đã chung sống hòa thuận ở đây biết bao nhiêu năm, quả là chuyện kỳ lạ.  

             Tần Nam ngâm nga bước vào nhà kho thay ra một bộ y phục sạch sẽ.   

             Hắn không tỏ ra ảo não, không bực bội cũng không oán hận ai, thái độ dửng dưng này hắn đã tập mãi thành quen, cố gắng giữ lại sự lạc quan cho mình, xây dựng nên tính cách kiên trì bền bỉ đã đi theo hắn trong suốt tám năm.  

             Tại phần mộ cô độc ở phía xa, ông già vẫn ngồi yên lặng, tựa hồ như không hề phát hiện Tần Nam bị thương.   

             Mỗi ngày ông ấy đều sống như vậy, ngoại trừ việc sắp xếp lại kho hàng rồi ăn uống thì thời gian còn lại ông ấy đều chỉ ngồi ở đó.  

             "Tối nay sẽ ăn cơm muộn một chút, ta phải luyện tập một lúc trước".  

             Tần Nam lên tiếng nói rồi khoanh chân ngồi trên tảng đá thiền định, hơi thở đều đặn vững vàng, hấp thụ thiên địa sinh khí để khôi phục lại thương thế trên cơ thể còn đang đau nhức.  

             Thứ hắn đang thi triển không phải võ pháp mà là một phương thức hấp thụ sinh khí kỳ diệu tên là Sinh Sinh quyết!  

             Nói chung, mục tiêu cả đời của võ giả chính là hấp thụ năng lượng thiên địa rồi ngưng tụ thành linh lực bên trong cơ thể, sau đó thông qua võ pháp thi triển ra chiến lực cường đại.   

             Thế nhân đều nói năng lượng thiên địa chính là trạng thái nguyên thủy của linh lực.  

             Nhưng thứ mà Tần Nam đang hấp thụ lúc này không phải là năng lượng mà chính là sinh khí, sinh mệnh khí!  

             Phương pháp hấp thụ sinh mệnh khí hiếm có này hắn đã học được từ ông già đang ngồi ở đằng xa kia.  

             Kể từ khi Tần Nam bị giam giữ ở Thanh Vân Tông dưới tư cách một đệ tử bình thường và được bố trí làm nô bộc trong nhà kho thì ông già đó đã có mặt ở đây.   

             Dường như không có ai biết lai lịch của ông già, cũng không có ai quan tâm đến một ông già yếu ớt như vậy. Ông già này có tính tình cổ quái, còn không thường nói chuyện với Tần Nam chứ đừng nói tới những người khác.   

             Nhưng trong một đêm mưa vào năm năm trước, khi nhìn thấy Tần Nam bò trở lại nhà kho với cơ thể đầy máu thì ông ấy đã truyền lại cho hắn một bộ khẩu quyết, được Tần Nam ghi tạc trong lòng.  

             "Sinh cơ mênh mông tự do trong thiên địa, không có điểm bắt đầu cũng không có điểm kết thúc".  

             "Bắc Đẩu thừa khí, vận hóa bốn mùa, quay vần bát phương. Thiên địa tương giao, vạn vật sinh hóa, có mở có kết, tuần hoàn tới lui".  

             "Sinh ra bốn mùa, do ngày và đêm".  

             "Tinh khí vi vật, du hồn vi biến".  

             "Xét xem lai lịch, theo dõi vận hành, nếu như có thể sáng tỏ quay lại thì chắc chắn có thể ngộ ra tinh diệu, nhanh vượng chậm suy".  

             Tần Nam đã mất ba năm tìm tòi nghiên cứu, cuối cùng cũng thông suốt đạo lý bên trong, nhờ đó khi thi triển cũng dễ dàng hơn.  

             Nhờ vào phương thức hấp thụ sinh khí kỳ diệu này mà Tần Nam mới có thể khôi phục lại thương thế chỉ trong thời gian ngắn, cho phép hắn quật cường chống lại sự áp bức của Thanh Vân Tông cho đến tận bây giờ.  

             Nguồn gốc của bộ khẩu quyết này là gì? Ông già không nói cho nên Tần Nam cũng không hỏi.  

             Sau một ngày tu dưỡng, khí huyết và thương thế của Tần Nam đều đã khôi phục hơn phân nửa, cảm giác đau đớn về cơ bản đã biến mất.  

             Sinh Sinh quyết thực sự có hiệu quả thần kỳ.  

             Chạng vạng, nhìn lên bầu trời thấy đã tối, Tần Nam liền ngừng luyện. Hắn đi vào nhà kho nấu ăn sau đó dọn ra chiếc bàn gỗ đơn giản bên ngoài rồi gọi ông già: "Lão gia tử, ăn cơm thôi".  

             Bữa tối của hai người cũng chỉ có chút rau dại bình thường, ngày nào cũng giống ngày nào, chỉ có điều Tần Nam thường chế biến rau dại thành những món khác nhau nên trông cũng có vẻ bắt mắt.  

             Ông già quay đầu nhìn những món ăn đang được bày ra bàn, có thể là do ánh sáng khiến cho màu sắc của món ăn trở nên đẹp đẽ hơn, hoặc cũng có thể do ông ấy đang rất đói sau một ngày dài không ăn uống cho nên ông ấy mới phủi nhẹ lớp bụi trên người, bước tới ngồi xuống ăn một cách chậm rãi mà không nói lời nào.  

             “Ông cứ từ từ ăn, ta phải luyện thêm một lát”, Tần Nam ăn vội rồi bỏ đũa xuống, tiếp tục khoanh chân ngồi trên tảng đá hấp thụ sinh mệnh khí.  

             Hắn phải nhanh chóng khôi phục toàn bộ thương thế của mình, không thể lưu lại tai họa ngầm.  

             Ông già lần lượt nếm thử các món ăn, cảm thấy vừa miệng cho nên ông ấy liền kéo cả bốn món ra trước mặt mình rồi từ từ ăn.  

             Hôm nay dường như ông ấy đặc biệt có hứng ăn uống.  

             "Tần công tử?", bỗng nhiên có một cô gái xinh đẹp đẩy cánh cửa sắt bước vào.  

             “Thải Y”, Tần Nam mỉm cười chào hỏi: “Mấy tháng không gặp, muội lại xinh đẹp hơn rồi”.  

             "Mấy tháng không gặp mà huynh lại chạy đi gây chuyện rồi, đúng là không thể không khiến cho người ta lo lắng mà. Nguyệt Linh sư tỷ nhờ ta mang thuốc cho huynh", cô gái vừa tới lắc lắc cái giỏ trúc trên tay nói, nhân tiện còn vỗ vào người của lão gia tử chào hỏi, chỉ có điều ông già cũng không phản ứng lại cô, chỉ từ từ ăn phần của mình, mà cô cũng không để ý, chỉ bước nhanh đến trước mặt Tần Nam nói: "Để ta xem vết thương của huynh thế nào".  

             "Không có việc gì, vết thương của ta đã tốt hơn nhiều rồi, không cần lo lắng".  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK