Chương 8: Bị gài bẫy
Trương Đông nhìn mà hít một hơi lạnh, thầm mắng biến thái: "Nhanh lên! Đừng lề mề, nếu đi trễ thì ngươi sẽ phải leo núi đi về đấy".
Tần Nam giơ chum đá rời khỏi nhà kho, tám trăm cân với Tần Nam cũng là một loại áp lực không nhỏ, nhưng hắn mỗi ngày đều kiên trì nâng lên, tận sức giữ cho bước chân được ổn định, khí tức thông thuận.
Trương Đông trong lòng hâm mộ nhưng ngoài miệng thì trào phúng: "Ngươi lợi hại quá rồi, nhưng chỉ có sức mạnh thôi thì tương lai ở đâu ra chứ. Với một cường giả thì võ pháp cùng cảnh giới mới là mấu chốt, đáng tiếc là bọn chúng và ngươi đời này lại không duyên không phận. Ngươi cùng lắm cũng chỉ có thể tắc ở cảnh giới Linh Võ mà thôi, chớ mơ tưởng về các cảnh giới khác cao hơn làm gì".
Tần Nam hơi nghiêng chum đá trong tay, mắt thấy muốn nện về phía Trương Đông.
Trương Đông sợ kinh hồn, lập tức chạy ra xa.
Tần Nam nhẹ nhàng chỉnh lại chum đá, nhanh chân đi qua hắn ta.
"Ngươi... Ngươi là loại khốn kiếp!", Trương Đông tức nghiến răng nghiến lợi.
Thanh Vân Tông tọa lạc tại chỗ sâu trong rừng rậm Vân La, cótruyền thừa ngàn năm, diện tích rộng lớn, có tổng cộng ba mươi ngọn núi lớn, số lượng đệ tử khoảng tám ngàn, có vô số cường giả, là đại tông môn nức tiếng gần xa, thánh địa trong lòng đám võ giả ở khu vực trăm dặm xung quanh.
Mỗi hai năm, Thanh Vân Tông sẽ công khai chiêu mộ đệ tử một lần. Mỗi khi đến lúc ấy sẽ có hàng ngàn hàng vạn người tập hợp dưới chân núi, nghĩ trăm phương ngàn kế nhét con mình vào trong này tu tập võ đạo, ngưng tụ ra linh lực. Nếu như có thể hoàn thành cảnh giới Thối Linh, tiến vào cảnh giới Linh Võ thì cũng đủ để khiến cho cha mẹ bọn họ kiêu ngạo. Nếu như có thể may mắn trở thành đệ tử tinh anh, thậm chí trở thành đệ tử thân truyền của một vị trưởng lão nào đó thì chính là nhờ có tổ tiên hiển linh phù hộ.
Tần Nam nâng chum đá, sải bước đi quanh Thanh Vân Tông, mỗi bước chân đạp xuống đều khiến cho bề mặt bậc thang có chút rung động, cảnh tượng này là bắt mắt nhất trong sáng sớm tại Thanh Vân Tông, rất nhiều đệ tử tuy đã quen mắt nhưng mỗi lần hắn xuất hiện thì kiểu gì cũng gây ra sự chú ý.
Hắn nhìn rất cường tráng, rất mạnh mẽ. Nhìn cả người cao một thuớc tám, giống như là mười bảy mười tám tuổi nhưng thực ra hắn mới có mười lăm tuổi. Đây là do tám năm trưởng thành dưới sự tra tấn ở Thanh Vân Tông khiến cho hắn càng thành thục hơn, dù là tâm trí hay vẻ bề ngoài.
"Tần Nam, chúc mừng ngươi tiến vào cảnh giới Linh Võ".
Trên đường có người chủ động chào hỏi Tần Nam, nở nụ cười thiện ý, trong tươi cười có chút khâm phục hoặc là có chút đồng tình.
"Chào sư huynh", Tần Nam kiểu gì cũng sẽ đáp lại những đệ tử thân thiết này.
"Hôm nào ta sẽ tìm ngươi luận bàn", cũng có tiếng gào to của một vài đệ tử ở phía xa.
"Được rồi, ta nhớ kỹ", Tần Nam cười đáp lại.
Đương nhiên, có người để mắt Tần Nam thì cũng sẽ có ít người không quen nhìn Tần Nam. Trên đường có rất nhiều đệ tử lui tới, có người cười nhạo, có người lặng lẽ nghị luận, càng có nhiều người khinh bỉ hắn.
Tần Nam cầm danh sách, giơ chum đá, vững bước đi trên dốc, đứng trên thềm đá. Từ chân núi thẳng đến đỉnh núi, đến đình viện, nhà bếp, sân tập riêng tư đưa hàng, thuận tiện thu lại những vật dụng không còn dùng đến nữa.
Vừa nghiêm túc làm việc vừa rèn luyện sức mạnh.
Liên tục đưa đến mười điểm đều vô sự, nhưng khi Tần Nam leo sân tập võ trên đỉnh núi thì bắt đầu có vấn đề.
"Ta muốn gậy sắt loại một trăm cân, ngươi cho ta hai cây gậy gỗ là sao hả?"
Một đệ tử cường tráng bóp nát gậy gỗ, quăng về phía Tần Nam.
Sân tập võ to lớn mà yên tĩnh bỗng đột nhiên ầm ĩ lên lầm rất nhiều đệ tử đang luyện công buổi sáng đều nhìn ra nơi này.
Loại sân tập võ cỡ lớn này là chỗ tu luyện tập trung của đệ tử Thanh Vân Tông, có bệ đá diễn võ được chế tạo đặc thù, có khí tài để tu luyện. Nơi này có thể tu luyện, có thể luận bàn, cũng có thể xem các đệ tử tinh anh đối chiến để học tập kinh nghiệm kỹ xảo. Mỗi một sân tập võ nhiều nhất có thể chứa được hơn ngàn người, là nơi tu luyện quan trọng của Thanh Vân Tông.
Loại sân tập võ cỡ lớn này ở Thanh Vân Tông có tổng cộng mười lăm chỗ.
Tần Nam buông chum đá xuống, đưa ra danh sách: "Sân tập võ thứ mười, hai cây gậy gỗ".
"Nói láo, ta tối hôm qua đã nói rõ với Trương Đông là muốn gậy sắt nặng một trăm cân rồi. Nhãi con, ngươi là Tần Nam đúng không? Nghe nói hôm qua trong bài kiểm tra ngươi đã thể hiện ra thực lực cảnh giới Linh Võ? Ta nhổ vào, cảnh giới Linh Võ ghê thật đấy, còn dám lén đổi tài liệu? Ngươi có tin ta chỉ cần nói một câu liền có thể khiến ngươi bị cấm cửa mười ngày không hả".
Bên cạnh truyền đến tiếng cười thưa thớt.
"Chuyện nhỏ mà thôi, ta sẽ đổi cho ngươi", Tần Nam giơ chum đá lên rồi quay người rời đi.
"Lúc nào? Ta đang cần dùng gấp".
"Kiếp sau".
"Ngươi chán sống à", đệ tử kia nổi nóng nhưng lại bị đệ tử khác kéo xuống. Cũng hai mươi tuổi rồi, chấp nhặt gì bọn trẻ con.
Tần Nam mặc kệ kẻ này, khiêng chum đá tiếp tục đưa hàng, chỉ chốc lát sau đã đi tới một núi cao khác. Trước kia ngọn núi này không thuộc phạm vi đưa hàng của hắn, bởi vì nơi này đều là nữ đệ tử.
"A, đây không phải là cái tên Tần Nam đó sao?"
"Hình như thế, nhưng sao hắn lại tới đây chứ?"
"Nghe nói tự mình tìm tòi đến cảnh giới Linh Võ, cậu nhóc này là một nhân tài đó".
"Hắn thật ra cũng không tệ, nhưng cá tính quá mạnh, không chịu cúi đầu".
"Rõ ràng là một thiếu thành chủ mà lại luân lạc tới loại tình trạng này, thật đáng thương".
Lui tới có rất nhiều nữ đệ tử, nhưng không có người nào đến làm khó hắn.
Tần Nam khiêng chum đá đi đến giữa sườn núi, nơi này là điểm đưa hàng, nhưng khi nhìn vào, ơ, khu suối nước nóng?
Nơi này có các khu suối nước nóng độc lập, nghe nói nước ấm đến từ sâu trong lòng đất, chứa đầy thủy nguyên lực, có rất nhiều đệ tử thích đến tu luyện.
"Ngươi là ai?", một nữ đệ tử va phải Tần Nam. Chắc là vừa mới tu luyện xong, tóc dài ướt nhẹp xõa ra, quần áo cũng không nhiều, có thể thấy được những nét đẹp ẩn dấu đằng sau lớp áo. Cô nàng nhìn chum đá được Tần Nam giơ lên cao hai mét, hơi kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra hắn: “Sao ngươi lại đến đây?"
"Nơi này cần ba mươi cây...", Tần Nam thật sự không biết nơi này là khu suối nước nóng, đang đọc dở thì không nói nữa, sao trên danh sách lại viết ba mươi cây gậy gỗ?
"Ba mươi cây cái gì?"
"Không có gì, ta đưa lộn chỗ", Tần Nam hiểu ra, khẳng định là cái tên khốn Trương Đông kia bẫy hắn.
"Sao lại có đàn ông ở đây?", bên cạnh xuất hiện mấy nữ đệ tử đều lần lượt dừng lại, cũng đều là tóc tai ẩm ướt, quần áo dính chặt khiến cho cho người mơ màng.
Tần Nam không muốn gây phiền toái, giơ chum đá lên cao để chuẩn bị rời đi thì có vị nữ đệ tử quát lên: "Ngọn núi này mỗi sáng sớm cùng ban đêm đều không cho phép nam đệ tử tiến vào, ngươi có hiểu quy củ hay không hả?"
Nữ đệ tử trước đó nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đừng làm khó hắn, khả năng là đi lộn chỗ thôi".
"Ai biết, nói không chừng là dâm tặc thì sao".
Có vị nữ đệ tử cười ha hả nói: "Tuổi tác không lớn, thân thể rất rắn chắc".
Tần Nam buồn bực bước nhanh khỏi ngọn núi này, đổ hết những hàng hóa trên danh sách này liên quan đến ngọn núi này vào chân núi. Dù sao ta cũng đưa rồi, là các nàng không cho vào, chỉ có thể đặt ở đây, ai cần thì xuống mà lấy.
"Loại thủ đoạn này thấp kém thật đấy", Tần Nam mở ra danh sách nhìn lại những nơi phải đưa hàng. Ngoài mấy chỗ nhìn bình thường thì còn có “ngọn núi thứ chín”.
Ngọn núi thứ chín không phải là Dược Sơn sao?
Dược Sơn là cấm địa của Thanh Vân Tông, bất kể ai cũng không được tự mình đặt chân, ai dám trái với quy định sẽ phải bị nghiêm trị.
Trương Đông điên rồi, vậy mà để hắn đến Dược Sơn đưa hàng. Nếu như hắn đi thì có thể sẽ bị đánh, nếu như không đi, Trương Đông có thể mượn cơ hội mách với tổng quản, sau đó khiến cho Tần Nam phải chịu trừng phạt.
Tần Nam quả quyết vứt danh sách, chuẩn bị rời đi, phạt cái gì kệ ngươi, tiểu gia ta không hầu hạ.
Nhưng đi chưa được mấy bước, Tần Nam đứng lại đường nhỏ, ánh mắt chuyển động, quay đầu quan sát danh sách kia.