Đối với Tần Nam mà nói thì thứ nguy hiểm nhất không nằm ở trong rừng mà nằm ở chỗ Triệu Mẫn! Tiện nhân đó chắc chắn không có mục đích tốt đẹp gì khi sắp xếp cho hắn đi cùng nhóm đệ tử dược sơn vào rừng hái dược liệu.
Hắn đứng đó tần ngần suy nghĩ mất một lúc rồi đi đến mép vách núi, từ từ kéo dãn tứ chi, sau đó hắn liền treo mình bên dưới dốc đứng hiểm trở, nơi đó có một mỏm đá hình vòng cung giống như miệng đại bàng.
Không lâu sau, một nhóm nhỏ các đệ tử đáng lẽ ra phải đi hái dược liệu thì lại trở về đỉnh núi này.
"Tiểu tạp dịch, tỷ tỷ đến thăm ngươi đây", Triệu Mẫn cười lanh lảnh nói, vừa nói vừa đi từng bước uyển chuyển. Chiếc áo ngắn làm lộ ra một chút da thịt của cô ta trông trắng nõn, mịn màng động lòng người, kiều diễm thanh tú như hoa như ngọc. Cô ta đi tới đâu cũng khiến cho người ta chói mắt, hoa cỏ trong rừng cũng phải bị lu mờ.
Một nam đệ tử mạnh mẽ theo sát phía sau cô ta, hắn ta nói: "Để ta xử lý hắn, nghe nói hắn là một kẻ cứng đầu chứ gì? Ta thích nhất là nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết của những kẻ cứng đầu".
Một đệ tử dược sơn cười lớn nói: "Phải cho ta xem máu trước. Mỗi lần ta đi hái dược liệu đều dùng máu tế núi, trước đây dùng máu của linh yêu nhưng lần này ta sẽ thử máu người xem sao".
“Đừng lớn tiếng như vậy, lại dọa tiểu tạp dịch của chúng ta chạy mất”.
"Hả? Tần Nam đâu?"
Trên đỉnh núi lúc này chỉ còn lại chiếc thùng sắt đơn độc, không nhìn thấy bóng dáng Tần Nam đâu.
“Chẳng lẽ hắn đã chạy trốn rồi?”, Triệu Mẫn biến sắc, ra hiệu cho bốn người còn lại tản ra tìm kiếm.
Kết quả, bọn họ tìm khắp đỉnh núi cũng không nhìn thấy Tần Nam đâu, cho dù có tìm đi tìm lại mấy lần thì cũng không thấy.
“Tên nhóc ranh mãnh, có lẽ hắn đã đi theo các nhóm khác rồi”, Triệu Mẫn biết Tần Nam sẽ không ngồi yên nhưng cô ta không ngờ hắn lại phản ứng nhanh như vậy.
“Ta phải làm sao bây giờ?”, một nam đệ tử cầm thương bạc đi tới mép vách núi nhìn xuống thăm dò rồi nhanh chóng rút lui, một khi rơi xuống khỏi đỉnh núi cao ngàn thước này thì chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
Triệu Mẫn tàn ác nói: "Tần Nam nhất định phải chết, không thể để cho hắn sống sót trở về Thanh Vân Tông".
Tên đệ tử dược sơn lên tiếng trấn an cô ta: “Triệu Mẫn cô nương đừng quá nóng lòng. Bọn ta đã đồng ý phối hợp với cô nương thì chắc chắn sẽ không nuốt lời. Hắn chỉ là một nên nô bộc nhỏ nhoi mà thôi, dù có đặc biệt thế nào thì cũng không đáng để quan tâm, cho dù có giết chết thì cũng sẽ không phải gánh hậu quả. Huống chi chúng ta giết hắn ở trong rừng, xương cốt đều bị vùi dưới bùn đen, làm gì có ai biết hắn chết như thế nào. Bây giờ chúng ta cứ đuổi theo, Tần Nam chắc chắc vẫn chưa chạy được bao xa”.
“Đã vất vả cho các sư huynh sư đệ rồi. Ta hứa lợi ích mà mọi người nhận được sau việc này chỉ có nhiều chứ không ít”.
“Ha ha! Triệu Mẫn cô nương đã khách khí rồi. Bọn ta rất vinh dự khi được phục vụ cô nương”.
"Đuổi theo! Tần Nam không hiểu tình hình ở đây nên chắc chắn chạy không được bao xa", Triệu Mẫn ghi hận Tần Nam, kể từ ngày bị trọng thương thì cô ta luôn nghĩ cách đối phó với hắn. Lần này cuối cùng cô ta cũng thuyết phục được đệ tử dược sơn tuyển Tần Nam đi cùng nhóm hái dược liệu, rời khỏi Thanh Vân Tông chính là cơ hội hiếm có để giết chết hắn, cô ta sẽ không để cho Tần Nam chạy trốn thành công.
Phía dưới mỏm đá hình miệng đại bàng, Tần Nam đang treo người vững vàng, sau khi nghe rõ ràng cuộc trò chuyện của bọn họ thì ánh mắt của hắn càng lúc càng trở nên lạnh lẽo. Hắn vốn tưởng rằng Triệu Mẫn chỉ muốn dạy cho hắn một bài học, không ngờ cô ta lại độc ác tới mức muốn lấy cả mạng của hắn.
Đêm dần sâu.