Mục lục
Truyện Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma - Tiêu Mộng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 9: VI PHÚ BẤT NHÂN

“Cái gì!” Tiêu Mộng trợn tròn mắt. Anh ta đang nói tiếng phổ thông, vì cái cọng lông gì mà hết lần này đến lần khác khiến người khác không hiểu? Con người, còn có thể trở thành đồ chơi nhỏ sao?

“Đồ chơi nhỏ cái gì?”

“Khụ khụ, chính là… có công dụng giống như một tiểu tình nhân, ngủ cùng tôi!”

“A!” Ba chữ tiểu tình nhân khiến cho Tiêu Mộng bị dọa giật mình.

Tuy nhiên cô cũng phân tích rất nhanh và rõ ràng: “Trần đại tổng tài, rốt cuộc anh có hiểu không. Tôi ngủ với anh một lần đó liền bị anh bắt chẹt ba mươi tỷ, tôi lại ngủ cùng anh, chẳng phải sẽ càng thiếu anh nhiều tiền hơn sao?”

Lông mày Tiêu Mộng nhíu chặt lại, dừng lại một lát, cuối cùng cô gầm lên: “Tại sao? Tại sao tôi ngủ cùng anh một lần, anh liền muốn tôi trả ba mươi tỷ, anh ngủ với tôi một lần, mới có ba mươi triệu? Đều là ngủ, cũng là hai chúng ta, tại sao lại chênh lệch như vậy?”

“Ha ha ha…” Lần này Trần Tư Khải thật sự không chịu nổi nữa, nếu anh không bật cười, chắc chắn sẽ bị nội thương nghiêm trọng, thật sự đã bị lời giải thích “Đều là ngủ, cũng là hai chúng ta” của cô nhóc này khiến cho anh ta vui mừng đến chết mất.

Anh ta cười vô cùng phách lối, sau khi đã cười đủ, lập tức che giấu nụ cười, một khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc đến đáng sợ, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộng, nói từng chữ: “Vì tôi Trần Tư Khải, vì cô là Tiêu Mộng, vậy thôi!”

“Tôi không phục!”

“Được, nếu không phục thì đi tìm quan tòa. Vấn đề của chúng ta như vậy có thể dựng thành một vụ án nhỏ. Nhưng tôi phải nhắc nhở cô, tôi có thể tìm được những người bạn học đã uống rượu cùng cô đêm đó, chứng mình rằng cô chủ động dây dưa với tôi, hơn nữa tôi còn có thể tìm được người có liên quan để làm chứng, chứng minh cô chủ động cởi quần áo của tôi, chủ động cưỡi lên người tôi, chủ động…”

Tiêu Mộng cúi mặt, nghĩ tới nghĩ lui, đành phải cam chịu số phận nói: “Nợ anh ba mươi tỷ thì ba mươi tỷ! Làm đồ chơi nhỏ của anh… cái này là cái quái gì? Tôi không chọn!”

“Ồ? Cô không chọn? Vậy cô làm thế nào trả ba mươi tỷ cho tôi?” Trần Tư Khải thích thú liếc nhìn cô.

Vừa rồi Trần Tư Khải còn đang suy nghĩ, cô nhóc này giống như ai đó, có chút quen mắt, bây giờ rốt cuộc anh cũng nhớ lại, cô mũm mĩm hồng hồng, trang điểm hồng nhạt, không phải giống như Barbie sao?

Tiêu Mộng đánh trống lảng: “Tôi kiếm tiền, trả lại cho anh!”

“Ha ha, cô nghĩ thật hay, đây không phải mấy chục triệu, mà là ba mươi tỷ!”

Da mặt Tiêu Mộng bắt đầu co rút: “Tôi làm thuê! Tôi vay tiền! Dù sao tôi cũng có thể trả lại cho anh ba mươi tỷ này!”

Không ngờ, Tiêu Mộng lại lung lay góc áo của anh ta, nói: “Một năm, trong vòng một năm tôi hứa sẽ trả hết cho anh ba mươi tỷ!”

Tiêu Mộng am hiểu nhất chính là nịnh nọt, được đà lấn tới.

“Không được!” Trần Tư Khải gầm nhẹ, để anh chờ một năm? Như vậy khác gì bắt anh nhận lấy cái chết? “Nhiều nhất là nửa năm! Nếu như quá một năm cô không trả nổi số tiền kia, tôi trực tiếp bắt cô!”

“Được, nửa năm thì nửa năm!”

Sau đó, Trần Tư Khải mặt dày gọi Lưu Diệc Hàn, để anh ta thảo ra một bản hợp đồng cho hai người, sau đó vừa dỗ vừa dọa kéo bàn tay nhỏ của Trần Tư Khải, chấm vào mực đỏ, và ấn dấu vân tay vào bản hợp đồng.

Tiêu Mộng trơ mắt nhìn phần tên đã ký của cô, và bản hợp đồng bất bình đẳng đã ở trong tay Trần Tư Khải, sau đó bị anh cất vào trong két sắt, Tiêu Mộng quệt miệng muốn khóc.

Ba mươi tỷ nha… Các đồng chí, đều tỉnh lại đi! Cho nên mới nói, diễm ngộ là không thể tùy tiện hưởng thụ! Nhìn đi, cô chính là kẻ xui xẻo một lần sảy chân để hận nghìn đời!

Tiêu Mộng còn nhớ, lúc Lưu Diệc Hàn nhìn mình, ánh mắt vô cùng đồng cảm.

Cô đúng là rất cần được đồng cảm!

Bị tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Thiên Nhất lừa gạt!

“Ồ? Cậu nói nhân vật nam chính đêm đó chính là vị tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Thiên Nhất sao? Anh chàng đẹp trai vừa từ nước Mỹ trở về đó sao?

Lam Nhạn kích động hai mắt tỏa sáng, ngay cả ly kem mà cô vẫn luôn thích cũng không ăn, ánh mắt gắt gao nhìn về phía Tiêu Mộng đang ngồi đối diện.

“Đẹp cái rắm! Hiện tại Trần Tư Khải trong mắt tớ chính là sinh vật vô cùng xấu xí và buồn nôn! Cái quái gì thế? Người có tiền như vậy lại còn dọa dẫm một người dân nghèo như tớ, anh ta chính là vi phú bất nhân!”

Tiêu Mộng xúc động muốn đập bàn đứng dậy, nghiến răng, ánh mắt lộ ra tia hung dữ.

Lam Nhạn lập tức lấy túi xách ra, móc một quyển tạp chí từ chiếc túi lớn của mình, đưa tới trước mặt Tiêu Mộng: “Có phải anh ta không? Có phải anh ta không?”

Trên trang bìa của tạp chí tài chính và kinh tế chính là dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành của Trần Tư Khải đang đứng dựa vào tủ sách.

Quả nhiên phần tử xấu đều lộ ra vẻ đạo mạo! Mặt người dạ thú!

“Ừm, chính là tên khốn kiếp này!”

“Thật là anh ta sao? Trời ạ, Mộng, tớ hâm mộ cậu chết mất! Tớ thật sự muốn đổi với cậu, tớ tình nguyện làm đồ chơi nhỏ của Trần Tư Khải, tớ tình nguyện!”

Tiêu Mộng giật giật khóe miệng, nhìn Lam Nhạn giống như nhìn một người điên: “Cậu có bệnh sao? Người này tâm địa đen tối hư hỏng, mỗi người chúng ta đều nên đến chém chết anh ta! Cậu không thấy anh ta xấu xa và nham hiểm đến mức nào khi dọa dẫm tớ, dáng vẻ đó, chậc chậc, mỗi lần tớ nhớ tới là muốn đi tìm cái chày gỗ để gõ chết anh ta!”

Lam Nhạn nhéo nhéo mũi Tiêu Mộng, cười nhạo,

“Cậu đúng là đồ ngốc! Cậu biết không, có biết bao nhiêu cô gái chạy theo Trần Tư Khải như vịt? Tập đoàn Thiên Nhất của gia đình anh ta là một tập toàn tầm cỡ thế giới, chỉ cần anh ta dậm chân một cái, nền kinh tế cả nước sẽ có một trận động đất mạnh cấp chín.

Hơn nữa, người đẹp trai hoàn mỹ như anh ta tìm ở đâu ra, dáng người đẹp, ngoại tình đẹp, gia đình tốt, sự nghiệp tốt! Chính là tất cả mọi thứ đều tốt, người phụ nữ nào thấy anh ta mà không muốn ngất xỉu?

Những người phụ nữ từng bị tai tiếng xấu với anh ta trong quá khứ đều là những người nổi tiếng, đều là những ngôi sao điện ảnh, người mẫu nổi tiếng thế giới, hoặc là nữ doanh nhân, hoàn toàn không có một ai là người bình thường!

Cậu có thể làm đồ chơi nhỏ của anh ta, và có mối quan hệ với anh ta đã là một kỳ tích rất lớn rồi! Kỳ tích! Cậu có hiểu không?”

Tiêu Mộng liếm láp kem ly, đảo mắt phản đối: “Cho dù có tốt cũng là chuyện của anh ta, tớ mới không thích gặp anh ta!

Tớ không cẩn thận ngủ với anh ta một lần, như vậy liền không buông tha, nhất định phải lừa tớ ba mươi tỷ, loại người này ở trong mắt tớ bây giờ chính là cứt chó thối đại gian ác!

Dựa vào cái gì mà anh ta giống như một vị Hoàng đế, muốn gọi tớ đến thì tớ phải đến sao? Còn không biết xấu hổ nói cái gì mà đồ chơi nhỏ, anh ta nghĩ mình là ai? Tại sao tớ phải bán thân thể của mình cho anh ta?”

“Hai người các cậu không phải đã từng xảy ra quan hệ sao?” Lam Nhạn nhỏ giọng nhắc nhở.

“Như vậy không giống! Đó là bản tiểu thư ngủ với anh ta! Tớ là khách làng chơi, OK?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK