CHƯƠNG 24: NHƯ THẾ KHÔNG GỌI LÀ SỜ.
”A? Ngại quá, hơi thất thần một chút, hì hì.” Tiêu Mộng hí mắt cười cười, nghiêm túc đấm chân cho anh.
Thất thần ư? đôi mắt Trần Tư Khải híp lại. Thì ra lúc ở bên cạnh anh cô vẫn luôn thất thần. Là đang nghĩ đến tên đàn anh kia ư? hừ!
Trần Tư Khải hạ mắt nhìn xuống cô gái quỳ bên cạnh chân mình.
Cô bởi vì làm chuyện này mà nóng nhỉ? Khuôn mặt mềm mại hơi đỏ, đôi môi cũng hồng hồng, ánh mắt lấp lánh, ướt át.
Vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại này của cô, anh đã muốn ôm cô vào lòng.
Chiếc cổ trắng trắng kéo dài đến đường cong tuyệt đẹp, phía dưới lộ ra khe ngực mê người.
Anh nhớ rõ đêm hôm đó tay của anh đã xoa nắn nơi đầy đặn ấy của cô.
Anh phát hiện mình dù thế nào đi nữa cũng không thể kiềm chế được tiếng than nhẹ.
”Đấm lên trên…” Giọng nói của anh đột nhiên trở nên khàn khàn giống tiếng phong cầm.
”Muốn lên phía trên một chút à?” Tay của Tiếu Mộng thay đổi vị trí, ngốc nghếch đấm lên bắp đùi của người đàn ông.
”Lên chút nữa…nhẹ chút…đúng rồi…nhẹ hơn chút nữa…” Đôi mắt của Trần Tư Khải dần dần tối lại, trở nên sâu thẳm.
Giọng nói khàn khàn quyến rũ.
Tiêu Mộng chỉ cảm thấy kì lạ, ngẩng đầu lên nhìn Trần Tư Khải, cô lập tức bị dọa sợ trước vẻ mặt khó nhịn của anh, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Ô ô, vẻ mặt của Trần gấu xấu xa sao thế? Có phải là tức giận rồi không? Mình có làm gì sai đâu?
Đúng là gần vua như gần cọp mà!
Tiêu Mộng nhẫn nhục mà đấm tiếp, nhưng càng đấm càng cảm thấy không bình thường.
Ơ? Cái bọc trong túi quần của Trần gấu xấu xa là gì thế? Sao đột nhiên lại có một cục nổi lên vậy? Nhìn giống như một khẩu súng…
Cuối cùng, Tiêu Mộng cũng nhịn không được mà chỉ vào phần nhô ra của khóa kéo nói: ”Tổng giám Trần, anh bỏ thứ gì đó trong đây ra đi, cứ đấm lên như vậy có chút bất tiện..”
Oanh!
Hơi thở Trần Tư Khải ngưng lại, cảm thấy khắp nơi trong ngực đều như có ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt….
Anh nhếch miệng cười xấu xa: ”Cô giúp tôi lấy nó ra đi…”
Bàn tay to nhịn không được mà run khẽ, đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Mặt cũng dần dần ghé sát lại gần ngửi mùi hương của cô…
Rất thơm, rất quyến rũ,…
”Ồ? Ở túi nào thế?” Tiêu Mộng ngu ngơ hỏi, tay đã hướng đến túi quần của Trần Tư Khải.
Cả người anh căng thẳng, tất cả dây thần kinh đều tập trung ở phần bụng dưới.
Tay nhỏ của Tiêu Mộng thò vào một bên túi quần, chạm vào thứ kia.
Cứng quá.
Là súng thật à?
”Không phải túi này.”
”A…” Cả người Trần Tư Khải có điện chạy qua bởi sự đụng chạm vô thức của cô, khẽ hừ một tiếng.
Cô đang thử sức chịu đựng của anh đấy à?
Hay là đang thử nghiệm số lượng nội tiết nam trong người anh?
Hiện tại Trần Tư Khải đã sắp đạt đến trạng thái cao trào rồi mà Tiêu Mộng vẫn vô tư như bình thường.
Không phải chỉ là làm người hầu đấm chân thôi ư? Làm công ăn lương thì đây là trách nhiệm, không còn cách nào khác.
Tiêu Mộng lại sờ sang túi khác, lại chạm vào Trần Tư Khải qua một lớp vải.
”A, cũng không phải túi này, anh để nó ở đâu thế?”
Hơi thở của Trần Tư Khải nóng bỏng thôi lên cổ cô, có chút ngứa: ”Cô nói xem?”
Tiêu Mộng nhăn mặt: ”Ai biết được anh để nó ở đâu chứ, cái đó là gì thế, đã cứng lại còn to như vậy, anh giấu nó làm gì…”
Đầu cô nổi lên một suy nghĩ: Nhanh chóng đấm chân, đấm xong còn chạy.
Đôi mắt diều hâu của Trần Tư Khải híp lại, đáp: ”Cô nói xem nó là cái gì?”
Vật nhỏ chọc người này…cô ngây thơ như vậy, càng dễ khiến đàn ông muốn chiếm giữ.
Cô càng đơn thuần anh càng muốn phá nát nó.
”Tôi không biết nó là gì, là gì thế, rốt cuộc có muốn lấy nó ra không hả, có muốn đấm nữa không, nếu không thì để tôi đi.”
Cô mắng thầm, đảo mắt. Vẻ mặt cực kỳ bất mãn.
Trần Tư Khải nóng đến mức gục xuống, đành hạ giọng dỗ dành: ”Cô sờ thử có thể đoán ra nó là cái gì đấy, rất thú vị, cô thử xem.”
”Ồ?” Cảm giác tò mò của Tiêu Mộng nhất thời trỗi dậy, vươn tay lên nhấn mạnh vào chỗ khóa kéo của người đàn ông.
Trần Tư Khải âm thầm hít sâu nhìn cô thở dốc.
Tiêu Mộng phát hiện, thứ giấu trong quần của Trần Tư Khải thế nhưng lại bỗng nhiên dựng lên một cái.
”A!”
Tiêu Mộng lập tức rụt tay về, sợ đến mức tóc gáy đều dựng cả lên.
Đó là gì thế? Vậy mà còn động đậy.
Chờ chút…
Tiêu Mộng nhíu mày, nhìn vào chỗ đó nghĩ…
Nghĩ đến…
”Aaa! Là nó!”
Tiêu Mộng cuối cùng cũng thông suốt, cả mặt đều đỏ bừng.
Đôi môi cô run lên, trừng mắt nhìn Trần Tư Khải, lùi về phía sau: ”Anh, anh…tên sắc quỷ này! Tên bại hoại, vậy mà anh lừa tôi sờ…chỗ kia…đồ hư hỏng!”
Trần Tư Khải cuối cùng cũng bị lộ bộ mặt sói của mình, nhe răng cười, thuận tay kéo Tiêu Mộng lên.
Tiêu Mộng bị anh kéo lên đùi, ngồi đối diện với anh.
Hai chân tách ra ngồi trên đầu gối.
Tư thế này…
Tiêu Mộng càng thêm xấu hổ và giận dữ, tay nhỏ giơ lên đánh loạn, kêu: ”Anh làm gì thế! buông ra đi! Tôi không muốn ngồi ở đây! Buông ra! Nghe rõ không hả, tôi không muốn ngồi trên người anh!”
Aaaa! Cô sắp tức điên rồi!
Cô đang mặc váy ngắn đó!
Tư thế này đối mặt với anh, có khác nào cho cái kia…hấp thụ ánh sáng cơ chứ.
Sao sức của anh lại lớn như vậy?
Tại sao cô không biến thành nữ chiến binh mạnh mẽ cơ chứ? Cô muốn giết anh ta !!
Trần Tư Khải nắm tay hai tay không yên phận của cô, cười xấu ca: ”Cô hỏi tôi đó là gì, cô nói xem tôi nên trả lời cô thế nào mới không quá sắc lang hả? Tôi nói cho cô đó là bộ phận nam tính của tôi ư? Hay là nói bộ phận có thể to có thể nhỏ có thể khiến cô vui vẻ? Rõ ràng là câu hỏi của cô quá sắc, cô còn quay lại mắng tôi? Hử?”
”Tôi không biết đó là…cái kia của anh, tôi mới không có xấu xa như anh!” Tiêu Mộng thực sự muốn khóc.
Cô mới có 18 tuổi thôi, còn chưa từng yêu đương đâu, giờ lại bảo cô bàn luận với một người đàn ông trưởng thành về bộ vị kia…có phải là quá tàn nhẫn rồi không?
”Nhưng vừa nãy cô đã sờ nó rồi…” Trần Tư Khải thấp giọng cười.
Anh rất hưởng thụ cảm giác để cô ngồi trên đùi mình.
”Tôi chưa! Vừa nãy tôi chưa sờ nó!” Tiêu Mộng đỏ mặt nói dối.
”Ồ? Có thật là chưa sờ không? Vậy vừa nãy ai cho tay vào túi quần tôi để sờ nó ấy nhỉ?”
”Tôi…” Tiêu Mộng lắp bắp, như vậy cũng được coi là sờ ư?
”Tôi…không biết không có tội! Tôi cũng không biết cái đó của anh là gì, còn nữa, tay của tôi chỉ hơi chạm vào thôi, rất nhẹ rất nhẹ, không coi là sờ nhé!”
”Nhưng tôi lại thấy đó là sờ, hơn nữa còn trêu chọc nó, khiêu khích sự thèm muốn của nó nữa, cô nói xem…có phải cô nên chịu trách nhiệm với hành vi này của mình không?”
A!
Hậu quả của sờ một tí…nghiêm trọng như vậy ư?
”ô ô, là anh bảo tôi sờ mà…tôi không muốn…”
”Là cô muốn sờ.”
”Không phải…”
Trần Tư Khải cười xấu xa.
Bàn tay to nắm chặt lấy hai tay nhỏ bé của cô.
Một tay đưa ra chạm vào môi cô, sau đó hướng xuống dưới, lướt qua xương quai xanh, trượt xuống nơi đầy đặn mềm mại của cô, nhẹ nhàng vẽ một vòng.
Tiêu Mộng vô cùng nhạy cảm, cả người không kiềm chế được mà lập tức run rẩy.
”Bỏ ra…anh không được như vậy…”
Hai má cô đỏ bừng, đôi mắt ngập nước chứa đựng sự hoảng sợ và ngượng ngùng.
Chỗ kia bị anh trêu đùa hơi vểnh lên.
Vòng ngực đầy đặn, vòng eo mảnh khảnh, tạo nên một sự đối lập rõ nét. Càng kích thích sự thèm muốn của người nào đó.
Hình như…vài ngày rồi chưa ăn phụ nữ…
Khứu giác, xúc giác, vị giác…giờ phút này đều vô cùng nhạy bén.
Đôi mặt với một người phụ nữ xinh đẹp có thể ăn, anh còn chống đỡ gì nữa?
”Biết hậu quả sờ khiến đàn ông chào cờ là gì không?” Anh thấp giọng hỏi.
Nói là hỏi cô, nhưng lại chẳng khác nào đang trêu chọc cô.
Đôi mắt sáng lên, đôi môi càng thêm hồng, giọng nói vô cùng gợi cảm! Tiêu Mộng mạnh mẽ lắc đầu.
Tay nhỏ bé còn dựa vào nơi nào đó chống lên, có ý định giãy dụa. Biết rõ là động đậy vô ích nhưng cô vẫn sợ hãi di chuyển cơ thể.
Giờ phút này cô cảm thấy mình chẳng khác nào một con vật nhỏ bị con người bắt được. Có phải sắp chết đến nơi rồi không?