CHƯƠNG 395
Cái gì mà Anna rất cô đơn… Đệch, cô ta có cô đơn đến chết thì liên quan gì đến anh! Cô ta muốn chết thì cứ chết!
…
Trần Tư Khải đã âm thầm hoạch định một số kế hoạch trong lòng…
“Đó là gì vậy? Anh nhìn kìa, thứ màu trắng đó… trông rất lạ.”
Tiêu Mộng chọc chọc cánh tay vào Trần Tư Khải bên cạnh, không chút để ý tới người đàn ông lúc này lạnh lẽo thấu xương đến mức nào.
Vẻ lạnh lùng trên mặt Trần Tư Khải biến mất trong chớp mắt, sau đó nở một nụ cười ấm áp, anh nghiêng người, ôm lấy Tiêu Mộng, sát bên cạnh cô, ngửi mùi trái cây của đứa trẻ trên người cô, cùng nhau nhìn ra bên ngoài.
“Ồ, cái đó à, đó là một số bức chạm nổi do chính quyền thành phố xây dựng vào năm ngoái. Em có muốn đi xem không?”
Nếu cô nói muốn, anh sẽ lập tức cho xe dừng lại.
Mặc kệ chỗ này có là khu vực có thể đậu xe hay không.
“Chạm nổi à, tôi không muốn xem đâu. Tôi còn tưởng đó là một cuộc triển lãm mỹ thuật cơ thể.”
Tiêu Mộng bĩu môi và lắc đầu.
Được Trần Tư Khải ôm vào lòng, có cảm giác ấm áp và an toàn vô cùng.
Cảm giác như, tựa vào người anh thì cô không phải lo lắng điều gì.
Trần Tư Khải cúi đầu nhìn xuống Tiêu Mộng từ phía trên, thật khéo là nhìn thấy rãnh sâu quyến rũ bên trong cổ áo cô.
“Nhóc…”
Trần Tư Khải áp bên tai Tiêu Mộng thì thầm với giọng khàn khàn.
“Ư? Gì hả?”
Tiêu Mộng vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ngây ngô trả lời.
Cô thậm chí không biết rằng người đàn ông đang nằm trên người cô lúc này đang nhìn nơi nào đó của cô bằng ánh mắt nham hiểm.
“Nhóc, em thật múp.”
Trần Tư Khải khen ngợi.
“Béo? Anh nói bậy! Tôi không béo chút nào! Tôi mới có năm mươi ký thôi.”
Trên thực tế, Lam Nhạn còn nhẹ hơn cô mấy ký… Cân nặng của cô, năm mươi ký, quả thực cũng không gọi là rất gầy.
Trần Tư Khải mím môi cười: “Ý tôi là, hai món hàng của em thật là múp.”
Hả? Tiêu Mộng mở to hai mắt, không hiểu.
Hai… món hàng…
Hai cái nào?
Tiêu Mộng bĩu môi, nhìn khuôn mặt tươi cười xấu xa của Trần Tư Khải có chút kỳ lạ, sau đó ngốc nghếch nhìn theo ánh mắt của anh và cúi đầu nhìn xuống mình…
…
“A…” Tiêu Mộng lấy tay che ngực, càng thêm bĩu môi, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Tư Khải, mắng: “Anh đúng là, con người anh coi như xong đời, anh quá háo sắc, quá xấu xa. Người như vậy sao còn có thể làm tổng giám đốc, ưu tú gì đó hả? Xã hội đang tụt hậu sao?”