CHƯƠNG 38: BÀN TAY DƠ BẨN MÀ DÁM SỜ TÔI
Chỉ có Trần Tư Khải ngồi ở bên kia không có động tĩnh gì, anh cũng không thèm nhìn con gái nhà người ta, cũng không để ý tới người ta cũng không thèm cảm động vì được đãi ngộ tốt, cứ trưng ra bộ mặt đẹp trai lạnh lùng im lặng mà uống trà.
Cô gái cạnh anh là một hạt giống xinh đẹp số một ở đây, trên cơ bản những người khách đến đây muốn cô ta phục vụ đều phải xếp hàng hàng.
Hôm nay cô ta tràn đầy lòng tin có thể leo lên trên người của Trần Tư Khải, lúc vừa mới đặt tay lên đùi của Trần Tư Khải liền bị anh lạnh lùng hất ra.
Loại lạnh lùng kia không phải động tác thô lỗ cỡ nào, cũng không phải ngôn ngữ ngữ ác liệt cỡ nào, chính là một loại lạnh lùng vô hình.
Hạt giống số một lập tức giật mình, phát ra một trận mồ hôi lạnh.
“Anh ơi, để em rót cho anh một chén trà nha?”
Giọng cô gái ngọt ngào hỏi, hơn phân nửa ngực của cô ta lộ ra trong không khí, rất hấp dẫn, cũng rất đầy đặn.
Ánh mắt Lôi Bạc lơ đãng lướt qua bộ ngực của hạt giống số một vài lần.
“Ừm, rót đi.” Trần Tư Khải lạnh nhạt nói, vẫn duy trì vẻ lạnh lùng như cũ.
Hạt giống số một lập tức vui mừng, ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Tư Khải, âm thầm nuốt nước miếng rót trà cho anh, sau đó bưng đến cung kính đưa qua, giọng nói nhẹ nhàng làm nũng: “Anh, anh nếm thử xem…”
Lúc này Trần Tư Khải mới liếc mắt nhìn qua cô gái kia, trên gương mặt đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành mang theo cái nhìn kia khiến cho toàn thân hạt giống số một giật mình một cái, lập tức run rẩy.
Trần Tư Khải nhận chén trà hớp một ngụm, để chén xuống, thân thể cường tráng dựa vào lưng ghế sofa.
Hạt giống số một lập tức ngang nhiên nhào đến người anh, mở miệng nói: “Anh ơi, để em đấm bóp chân cho anh, xoa xoa cánh tay anh nha.”
“Ừ.” Trần Tư Khải vẫn tích chữ như vàng y như cũ.
Hạt giống số một lại mừng rỡ, quỳ gối bên chân Trần Tư Khải, nắm tay nhỏ bắt đầu nhẹ nhàng đấm đấm cho anh
Đấm đấm một hồi liền thay đổi hương vị, nắm tay nhỏ dần dần biến thành bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve chân của Trần Tư Khải, đầu tiên vẫn là vuốt ve đầu gối của anh, sau đó đi lên một chút xíu, vậy mà đã mò tới giữa hai đùi của Trần Tư Khải.
Hạt giống số một lặng lẽ nâng mắt lên nhìn Trần Tư Khải, phát hiện Trần Tư Khải cũng không nhìn cô ta mà là hơi ngửa đầu ra, ánh mắt bay bổng ở một chỗ nào đó…
Trần Tư Khải không nhịn được nhớ đến Tiêu Mộng hồi sáng này.
Haha, cô nhóc kia luôn luôn làm chuyện khiến cho người khác cảm thấy bất ngờ, còn có cái đầu nhỏ kia nữa, những chuyện suy nghĩ, những lời nói ra luôn để anh muốn cười to.
Cô ấy là một hạt giống vui vẻ, cô ấy rất an nhàn, rất thản nhiên, cũng rất lười biếng.
Có người con gái nào mất đi lần đầu tiên, còn bị người khác uy hiếp ba mươi tỷ, vậy mà có thể sống lạc quan như vậy đâu chứ? Cho nên có thể nói cô nhóc Tiêu Mộng kia chính là một sinh vật hiếm thấy.
Tuyệt đối là một sinh vật hiếm thấy.
Trần Tư Khải cũng không nhịn được mỉm cười tán dương, cô nhóc Mộng nhà mình còn quý giá hơn so với gấu trúc, nhà mình… nhà mình…
Trần Tư Khải bị chính suy nghĩ này của mình làm cho giật mình, vậy mà anh lại rất tự nhiên đem Tiêu Mộng thành vật thuộc quyền sở hữu của mình.
Đùa với cô rất thú vị, nhưng mỗi lần đùa thì anh đều là người đắm chìm vào trước… mỗi lần cô đều ngây ngây ngô ngô, anh lại là người nhiệt huyết soi trào trước.
Nói là anh đùa giỡn cô, còn không bằng nói cô tra tấn anh.
Ở cùng một chỗ với cô nhóc kia, ai thắng ai thua thật sự không thể dùng mắt ngoài để hình dung được.
Ngay cả cô đấm bóp cho anh, móng vuốt nhỏ của cô giống như mang theo dòng điện mà chạm lên người anh, cuối cùng lại gãi đến tim anh ngứa ngáy khó chịu. Mà lúc anh nhìn biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn kia của cô, vẻ trong trẻo kia khiến người ta mất mạng, một gương mặt cực kỳ ngây thơ khiến cho anh bắt đầu điên cuồng nóng rực, nhưng cô lại không đếm xỉa tới.
Trần Tư Khải không nhịn được mà suy nghĩ miên man, nghĩ đến nỗi thất thần.
Vào đúng lúc này!
Lông mày của anh đột nhiên nhíu một cái, phút chốc liền rủ mắt xuống, con ngươi hẹp dài híp lại, một ánh mắt lạnh lùng lóe lên.
“Anh… anh…”
Tay của hạt giống số một lại chụp chỗ… khóa kéo của anh!
Một bên nhẹ nhàng thuần thục xoa xoa, một bên hờn dỗi lẩm bẩm, ngực của cô ta lại cọ tới cọ lui lên chân của anh.
Người phụ nữ này vậy mà lại thừa dịp lúc anh thất thần mò tới chỗ này
Đáng chết.
“Chát.”
Đột nhiên Trần Tư Khải nâng một lên tán một bạt tay vào gương mặt của người phụ nữ, một bạt tay này dùng sức quá lớn, trực tiếp làm cho hạt giống số một văng ra xa hai mét, lăn mấy vòng trên mặt đất.
Khuôn mặt lập tức liền tím xanh, đánh đến nỗi gương mặt cũng thay hình đổi dạng, có vẻ như trên mặt đất còn có một cái răng đang lăn.
Người phụ nữ ngất tại chỗ.
“A a a…” Hai cô gái còn lại đều bị một trận máu tanh này làm cho giật nảy cả mình, lại đồng loạt thét chói tai.
“Tư Khải, sao vậy?”
Lôi Bạc hơi kinh ngạc nhìn về phía Trần Tư Khải.
“Chuyện gì lại có thể trêu chọc đến cậu Trần nổi giận như vậy chứ?”
Tư Khải một mặt lạnh lùng, cắn răng nghiến lại nói: “Cái bàn tay bẩn như vậy mà dám sờ tôi…”
Lưu Diệc Hàn rụt cổ lại, thở dài nói: “Tư Khải, phản ứng của cậu cũng quá kịch liệt rồi, nói như thế nào thì người ta cũng là con gái mà, cậu xem xem cậu ra tay hung ác biết bao nhiêu, đánh đến nỗi cô ấy bất tỉnh luôn rồi.”
“Người ta chính là dựa vào gương mặt này để kiếm ăn, vẻ ngoài của cậu thì đẹp trai lại có tiền, người ta không quyến rũ cậu thì cũng không phù hợp với đạo đức nghề nghiệp nha.”
Trần Tư Khải châm chọc cười lạnh: “Cô ta mà cũng xứng à, bẩn chết đi được.”
Lôi Bạc cũng chỉ có thể thở dài trong lòng, vẫy vẫy tay gọi mấy nhân viên phục vụ đến đây, nhanh chóng đưa cô gái không may mắn kia đi.
Anh ta ngồi tại chỗ ăn rồi lại chơi, cũng chỉ chơi oẳn tù tì uống rượu, quá lắm cũng chỉ ôm ôm ấp ấp một cái. Thật ra thì ôm ấp cũng rất ít, anh ta vẫn luôn nói mấy cô gái công cộng này dơ bẩn.
“Tư Khải dùng phụ nữ lúc nào cũng phải tuyển chọn tỉ mỉ, phụ nữ sạch sẽ.”
Lưu Diệc Hàn đột nhiên nhíu mày nhớ tới cái gì đó lại mở miệng nói: “Đúng rồi Tư Khải, chú Trần lại đang tuyển chọn phụ nữ cho cậu, cậu đừng nói là tôi nói nha, tôi nghe ba của tôi nói đó. Ông ấy nói là ba của cậu tuyển chọn cô gái xử nữ cho cậu, nghe nói điều kiện rất hà khắc, nhưng mà có vô số phụ nữ chấp nhận, chạy theo như một đàn vịt.”
“Gì?” Trần Tư Khải nhíu mày, anh vừa mới đuổi Hina đi mà ba lại bắt đầu lựa chọn phụ nữ cho mình, chút động tĩnh của mình cũng không thể gạt được ông già ở bên kia.
Lôi Bạc tò mò hỏi hỏi: “Nè Tư Khải, tại sao phụ nữ của cậu mà phải để cho ba của cậu tuyển chọn vậy?”
Trần Tư Khải cười khổ một tiếng, mở miệng nói: “Ba của tôi là một người cực kỳ cẩn thận, ông ấy muốn nhìn qua một chút, nhìn xem dáng vẻ của mấy người này, ông ấy là người yêu thích tướng mạo. Các cậu cũng biết rồi đó, ông ấy cho rằng điều kiện phụ nữ bên cạnh tôi thì quan trọng nhất là nhất định phải trung thành với tôi.”
Lưu Diệc Hàn và Lôi Bạc cùng im lặng gật gật đầu.
Đúng vậy, tổ chức ngầm nhà họ Trần làm chuyện gì cũng phải chú ý cẩn thận.
…
Tiêu Mộng và Lam Nhạn ăn cơm tối xong, cả hai nói lời tạm biệt trước cửa quán bún gạo.
Buổi tối Lam Nhạn còn phải đi làm một gia sư, trong nhà của họ hàng có một đứa nhỏ viết văn không được tốt lắm, cô ấy đến đó giúp một chút.
Mà Tiêu Mộng không cần phải nói gì thêm, cô muốn đến câu lạc bộ để kiếm thêm thu nhập.
Khoảng cách giữa quán bún gạo đến câu lạc bộ Dạ Mị cũng không tính là xa, Tiêu Mộng dự định đi bộ qua đó.
Đi qua một khu vực nhô lên ở giữa đường, ở đó có trồng cây xanh, chia giao thông thành hai luồng, nơi đó có suối phun, có chim bồ câu trắng.
“Wow, phong cảnh nơi này thật là đẹp. bồ câu, bồ câu ơi, đến đây, đến chỗ của chị nè.”
Tiêu Mộng ngồi xổm trên mặt đất sờ bồ câu không sợ người, chơi một hồi Tiêu Mộng mới phát hiện trên ghế dài ở bên kia có một cô gái rất thanh tú đang ngồi đó, tóc dài xõa ra, trong tay cầm bản vẽ và bút vẽ đang lẳng lặng vẽ cái gì đó.
Tiêu Mộng cực kỳ tò mò, cô đi qua đứng ở sau lưng xem nội dung trong bức tranh của chị gái này.
Cô cho rằng chị gái này sẽ vẽ suối phun nước, sẽ vẽ bồ câu, nhưng mà cô ta lại đang vẽ một người, liếc mắt liền biết cô ta đang vẽ một người đàn ông.
“Đây là ai vậy ạ? Trên quảng trường đâu có người này đâu? Chị đang vẽ ai vậy chị?” Tiêu Mộng nhịn không được lên tiếng hỏi.
Cô gái giật nảy mình, nhanh chóng bảo vệ bản vẽ trong người mình không cho Tiêu Mộng tiếp tục xem nữa.
Cô gái xoay người lại thấy Tiêu Mộng có vẻ là một cô gái nhỏ rất đáng yêu, rất điềm tĩnh, trên mặt tràn đầy nét tò mò, cô ta liền buông lỏng sự né tránh, hờ hững nói: “Vẽ một người trong lòng của chị. Chị cũng không cần phải xem ai mà vẽ, cũng không cần phải nhìn ai, bởi vì anh ấy đang ở ngay chỗ này.” Cô gái chỉ chỉ vào ngực của mình.
“Hóa ra chị học khoa mỹ thuật… Bức tranh đó thật đẹp, năng khiếu mà em lựa chọn cũng là hội họa đó.” Tiêu Mộng rất vui vẻ cười nói, làm như rất quen thân mà ngồi sát vài cô gái kia.
Cô gái cười khổ một tiếng: “Chị cũng không phải học mỹ thuật… Chị học y… chỉ là chị không gặp được anh ấy, chị thấy quá cô đơn, cho nên bắt đầu vẽ anh ấy.”
Tiêu Mộng trố mắt nhìn: “A, vậy người mà chị vẽ là người chị thích đúng không?”
Gương mặt cô gái thương tâm gật gật đầu.
Tiêu Mộng đột nhiên phát hiện trên cổ tay trái của cô gái có khí chất tao nhã này buộc một cái khăn tay xinh đẹp: “Chị, sao chị lại phải buộc khăn tay vậy ạ? Chẳng lẽ bây giờ không lưu hành mang vòng tay nữa, mà đổi thành đeo khăn tay rồi ư?”
Sắc mặt của cô gái lập tức cứng đờ, cả nửa ngày sau cô ta mới rủ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Nơi này có vết sẹo…”
“A, thật sự xin lỗi nha chị, em cũng không cố ý đâu…” Tiêu Mộng cắn môi, âm thanh nho nhỏ nói.
“Haha… Không sao đâu, đều đã qua cả rồi. Em rất đáng yêu, em bao nhiêu tuổi rồi, chắc là mười lăm tuổi nhỉ?”
Tiêu Mộng lại há hốc mồm, cô thở dài một hơi giống như gặp đại nạn: “Haiz, em buồn quá, khổ quá đi thôi, em cũng đã mười tám tuổi rồi, tại sao ai nhìn thấy em cũng tưởng em là học sinh cấp hai vậy chứ?”
Là bởi vì vóc dáng của cô thấp bé hay sao?