Mục lục
Truyện Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma - Tiêu Mộng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 68: ANH KHÔNG THỂ GIẢ VỜ SAO?

Đầu ngực đang trương lên đau đớn của cô…

Tiêu Mộng lấy hết dung khí làm bộ dáng thiên hạ thái bình rồi bước ra ngoài.

Trời phải mưa, gái lớn phải lấy chồng, Tiêu Mộng phải kiếm tiền trả nợ, lên đại học thầm mến đàn anh.

Đây đều là những điều không thể tránh.

Sợ cái gì, Tiêu Mộng, tên khốn đó sàm sỡ ngực cô, rõ ràng anh ta phải hổ thẹn mới đúng!

Hừm…

Tiêu Mộng trước hết cẩn thận hé cửa tìm hiểu một chút tình hình bên ngoài.

Ừm, vẫn tốt, không có ai ở đây báo cáo, bộ dáng cô như vậy ra ngoài cũng không tệ, sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.Vì thế Tiêu Mộng đẩy cửa, hơi bĩu môi bước ra ngoài, sau đó buồn bực oán giận: “Này! Lợi dụng lúc tôi uống say rồi, anh cũng chẳng nói chẳng rằng đặt tôi lên giường, đúng chứ?”

Trần Tư Khải vẫn đang cúi đầu xử lý công việc nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên.

Con ngươi tinh tế đột nhiên lóe sáng, thay sang vẻ mặt ôn nhu hiền dịu.

“Ồ, cô tỉnh rồi?”

“Ừm, không tỉnh chẳng lẽ tôi ngủ cả ngày chắc? Anh nghĩ tôi là lợn à?”

“Ha ha, tôi thấy lợn và cô không khác gì mấy. Ăn ngon, ngủ kĩ, mà nói ngủ liền ngủ. Lợn nhà người ta còn tìm một đống bùn lầy thích hợp mới ngủ, mà cô còn lười hơn lợn. Bất luận làm gì, chỉ cần nhắm mắt là có thể ngủ được.”

Chết tiệt! Mỗi lần nói đều không thắng được Trần gấu xấu xa!

Dựa vào cái gì mà tài ăn nói của anh ta laij tốt như vậy, mở miệng liền nói như súng máy.

Bực chết đi được…

Tiêu Mộng xem thường, gò má phấn hồng như trước, đôi mắt mở to tròn: “Đó không phải vì tôi uống rượu sao? Tôi nếu không uống sẽ không giống như lời anh nói đâu. Còn nữa, tại sao anh lại đặt tôi lên giường của anh chứ?”

“Ô, tôi có lòng tốt muốn giúp cô, cô không cảm kích hì thôi, lại còn áp tội danh cho tôi? Không đặt cô lên giường, chẳng lẽ cô muốn nằm dưới đất hay ghế sô pha?”

“Vậy anh sao không gọi tôi dậy?”

“Gọi cô dậy? Cô cho rằng sau khi cô uống say ngủ đi, ai có bản lĩnh có thể gọi cô dậy chứ? Làm ơn đi, cô nên hiểu rõ thực lực của bản thân. Cô có thể tự động tỉnh lại vào giờ này đã là ngoài dự kiến của tôi rồi.”

Tiêu Mộng không nói được lời nào.

Quả nhiên giống như anh ta nói…nếu như không có người gọi cô, cô thực sự rất khó tự động tỉnh lại. Lần này nếu như không có cuộc điện thoại của Kim Lân, có lẽ cả một ngày cô đều dùng để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Tiêu Mộng muốn nói vậy tại sao lại tốc váy cô lên, tại sao lại đẩy áo ngực cô lên, còn làm loạn trên ngực cô?

Thật ngượng ngùng, cuối cùng cũng không có can đảm nói ra.

Cỗ tà khí trong đầu này Tiêu Mộng liền cảm thấy tức giận đến cực điểm.

Vì thế cô buồn bực giậm chân, nói: “Dù sao nói gì chăng nữa cũng là anh không đúng! Hừm! Tôi khát rồi, có nước không?”

Tiêu Mộng nói xong liền thuận tiện nằm xuống ghế sô pha bên cạnh Trần Tư Khải, lại nhắm chặt mắt lại.

Haiz, nếu không phải tên điên Kim Lân kia đánh thức cô dậy, cô còn có thể ngủ thêm một lúc nữa.

Nên biết rằng ngủ là một sự hưởng thụ.

“Cũng biết cô uống rượu sẽ khát nước, vừa rồi tôi có đun nước ấm cho cô rồi.”

Trần Tư Khải cưng chiều đáp lại, đứng dậy mang một cốc nước cho chô đem đến chỗ sô pha, ngồi ở một góc ghế sô pha, đưa tay nhéo nhéo má Tiêu Mộng, kêu lên: “Nào nào nào, uống nước đi.”

Tiêu Mộng lười biếng mở mắt, lầm bầm: “Ai ya, đừng nhéo má tôi, cứ nhéo mãi, rất dễ chảy dãi.”

“Ồ? Vậy sao? Còn có kiểu như vậy sao? Vậy không tệ, lần sau không có việc gì tôi sẽ nhéo má nhiều hơn. Khiến cô mỗi ngày đều chảy dãi. Như vậy chỉ cần cô lật người sẽ từ lợn thăng cấp lên thành chó rồi, ha ha ha…”

Tiêu Mộng hung hăng trừng mắt nhìn Trần Tư Khải, nhận lấy cốc nước, vừa uống vừa tức giận: “Đồ lòng dạ xấu xa.”

Nhưng mà sau khi tỉnh lại được uống một cốc nước ấm quả thực thật thích!

Miệng Trần gấu xấu xa nói chuyện thật đáng ghét, nhưng làm việc cũng coi như biết săn sóc người khác.

Tiêu Mộng vì thế nhe răng cười, khuôn mặt cô tiến sát vào mặt Trần Tư Khải, trầm giọng nói: “Trần tổng…anh cũng biết lấy nước ấm cho tôi cơ đấy…Trần tổng…anh nói thật đi, có phải anh bị nhan sắc của tôi hớp hồn rồi không?”

Khuôn mặt Trần Tư Khải nhất thời cứng đờ, có chút hoảng loạn xẹt qua, rồi nhanh chóng chỉnh lại biểu cảm, lơ đễnh cười nhạt, nói: “Nhan sắc của cô? Tôi cũng mà đàn ông bình thường, tham luyến sắc đẹp. Nhưng mà cô có vẻ đẹp khiến tôi tham luyến mới lạ. Bộ dáng hiện tại này của cô sao? Khuôn mặt toàn thịt là thịt này ư? Người ta thường nói phụ nữ hay ảo tưởng, xem ra quả không sai.”

Tiêu Mộng bĩu môi, lẩm bẩm: “Tôi biết khả năng này là không thể, mắt anh đặt trên đỉnh đầu rồi, tôi cũng là người biết lượng sức mình. Nhưng mà anh không thể giả vờ một chút được sao? Thật là đả kích, thật là quá đáng.”

Tim Trần Tư Khải đột nhiên đập nhanh hơn, trong nháy mắt hô hấp đều khó khăn.

Tiêu Mộng vừa nói cái gì?

Thượng đế à, tại sao anh không nghiêm túc nghe!

Cô ấy nói cô bị đả kích sao?

Là vì anh sao?

Lúc này có người gõ cửa, sau đó một thư ký đi vào.

Trần Tư Khải xoa đầu Tiêu Mộng rồi đứng dậy, đi về phía bản làm việc.

Thư kí đó ngay lập tức liền nhìn thấy Tiêu Mộng nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha, anh ta thiếu chút nữa ói ra máu.

Trời ơi, Tiêu Mộng vậy mà lại ở trong phòng tổng giám đốc uống nước?

Khi Tiêu Mộng uống no nước liền rời khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc, về chỗ làm việc của mình, phát hiện tất cả thư kí xung quanh đều nghển cổ, dành ánh mắt kì dị nhìn cô.

“Hi hi, chào mọi người, nhìn gì vậy?”

Tiêu Mộng rụt cổ, giọng điệu ngây ngô hỏi.

Roạt!

Tất cả người người đều thuận theo câu nói của cô, ngay lập tức tản ra.

“Kỳ quái chết đi được! Bọn họ đang luyện chạy với tốc độ ánh sáng sao? Nói đi liền đi hết.”

Lúc này Lưu Diệc Hàn lạnh lùng đem một xấp văn kiện đi qua, Tiêu Mộng theo phản xạ chào hỏi: “Phó tổng giám đốc Lưu…”

Kết quả là Lưu Diệc Hàn nhìn như không nhìn, khuôn mặt cứng nhắc lướt qua.

“Ấy? Thế mà không đếm xỉa tới người ta? Xấu xa chết đi được. Phó tổng gì chứ? Phó tổng giám đốc thì không phải ăn cơm, không phải đi vệ sinh sao? Thôi…Tên thối tha đam mệ quyền chức, tôi cũng không thèm để ý đến anh! Hừm!”

Một lát sau, Lưu Diệc Hàn từ bên trong đi ra, Tiêu Mộng lấy một tập văn kiện giơ cao đến mặt, giả bộ như không nhìn thấy Lưu Diệc Hàn.

Cô đâu có biết Lưu Diệc hàn nói xấu sau lưng cô, bảo cô là sao chổi chứ.

“Trợ lý Tiêu, phiền cô mang đến cho một ly trà xanh.”

Giọng điệu cao quý của Trần Tư Khải truyền ra từ văn phòng tổng giám đốc.

“Không phải cà phê thì là trà, hừm, mình là trợ lý gì chứ, rõ ràng là kẻ chuyên bưng trà rót nước.”

Mặc dù oán giận như vậy, Tiêu Mộng vẫn nhanh chóng vọt đi ngâm trà, nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc, nghe được bên trong truyền đến giọng lạnh lùng: “Mời vào”, cô mới đẩy cửa bước vào.

Trà nóng phỏng tay, Tiêu Mộng nhanh như chớp đem trà xanh nóng đặt trên mặt bàn, ngón tay vừa bỏng kia đặt bên hai tai, suýt xoa, cái đầu nhỏ chuyển động: “Trần tổng, người đâu? Trà đến rồi này. Trần tổng, trà tôi đặt trên bàn anh rồi đấy.”

“Ừm, được, đặt ở đó đi.”

Đằng sau cánh cửa nhanh chóng truyền đến câu trả lời của Trần Tư Khải.

Sau đó cạch một cái, cửa phong liền mở ra, Trần Tư Khải chỉ mặc một chiếc quần dài, trong tay cầm chiếc áo sơ mi bước từ trong đó đi ra.

Tiêu Mộng nhìn đến ngây người!

Trời ạ!

Cơ ngực vô cùng săn chắc!

Đương nhiên, còn có cơ bụng sáu múi, chiếc bụng trơn nhẵn mà rắn chắc, lồng ngực cường tráng mà mê người…

Khụ khụ khụ khụ…

Tiêu Mộng nhìn đến thần sắc mê mẩn.

Cô nhìn chăm chăm vào Trần Tư Khải. Anh đi đến trước mặt cô, khóe miệng hơi cong lên, mang theo ý cười như không cười, con ngươi sâu thẳm nhìn cô, nói: “Ha ha, sao vậy? Giống như lần đầu quen biết nhau vậy? Đồ vật nhỏ, ánh mắt sao háo sắc như vậy? Còn nữa, làm ơn có thể tiết chế nước dãi được không?”

A!

Tiêu Mộng đột nhiên tỉnh ngộ, lấy tay lau khóe miệng…nước miếng của sắc nữ thực sự chảy xuống rồi sao?

Điều đó thực sự mất mặt.

Kết quả…sờ sờ khóe miệng, nào có nước miếng chứ?

Trần gấu xấu xa này đúng là đồ tồi.

Anh ta lại lừa cô! Dối cô!

“Anh gạt người! Làm gì có nước miếng? Thật là!”

Cô oán giận nhưng ánh mắt vô cùng nóng bỏng nhìn cơ thể cường tráng kia, một chút cũng không rời.

Cơ thể tràn đầy cơ bắp này, phải luyện tập bao nhiêu lâu mới có thể luyện thành.

Trần Tư Khải cười khẽ: “Ngoài mặt có vẻ không có nước miếng, nhưng mà…thế giới nội tâm đã nổi cơn hồng thủy rồi? Hơ hơ, phụ nữ không nên lộ bản chất háo sắc. Nhất là người trâm trí không đủ như cô, ánh mắt này thật dễ dàng dụ dỗ đàn ông phạm sai lầm.”

Tiêu Mộng dùng sức bĩu môi, biểu đạt sự thờ ơ của cô đối với cơ thể anh.

Trần Tư Khải cong môi, đứng trước mặt Tiêu Mộng nghênh ngang chậm rãi khoác áo sơ mi.

Bộ dáng tao nhã sang trọng kia không giống như đang mặc áo, mà ngược lại giống như đang chọn châu báu vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK