CHƯƠNG 6: ĂN NO NÊ XONG THÌ CHẠY.
Tiêu Mộng chỉ đưa đôi mắt to tròn long lanh như nước, cô ngước cằm lên, bộ dạng ngây ngốc nhìn mỹ nam trước mặt, ngây ngốc cả một phút cô mới nhớ ra là phải chào hỏi: “Hi, xin chào.”
Người đàn ông rất kiêu ngạo, anh khẽ nhíu mày lại rồi ‘ừm’ một tiếng, coi như là đã trả lời.
Mỹ nam mà, lúc nào cũng có cá tính như vậy hết, có thể hiểu cho a.
ha ha…
Tiêu Mộng đột nhiên nhận ra rằng mình thật là may mắn, mới đi làm ngày đầu tiên mà đã gặp được một đại soái ca tuyệt mỹ như vậy rồi.
“Tôi tên là Tiêu Mộng, là trợ lý tạm thời của lão già họ Trần, đúng rồi, anh có thấy lão già họ Trần ở đâu không, à đúng rồi, ý tôi cái ông, cái ông lão Trần đó chính là Tổng giám đốc Trần của chúng ta đó.”
Tiêu Mộng giống y như một con chuột nhỏ vậy, cứ quay trái quay phải tìm kiếm, tìm một hồi rồi lại hỏi: “Không thấy ông ấy ở trong phòng a?”
Khoé môi mỹ nam khẽ giựt giựt, anh híp mắt lại nói: “Cô nhìn xuống gầm bàn để làm gì, không lẽ Tổng giám đốc Trần có thể chui qua gầm bàn sao?”
“ha ha, tôi đang tìm xung quanh mọi nơi mà, nè soái ca, làm quen chút đi, tôi tên là Tiêu Mộng.”
Tiêu Mộng sáp tới bên cạnh mỹ nam, chớp chớp đôi mắt to tròn: “ha ha, nhân lúc lão già họ Trần chưa về chúng ta mau nói chuyện chút đi, anh tên là gì?”
Mỹ nam sải đôi chân dài bước đến chiếc ghế sofa da thật rồi ngồi xuống, hai tay khoanh lại trước ngực, lạnh lùng nói: “Trần Tư Khải.”
“Ha ha, tên hay, tên rất hay…Trần, Trần cái gì cơ? Trần…Tư…Khải?” Sắc mặt Tiêu Mộng chợt khựng lại: “Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?”
Lúc này cửa văn phòng mở ra, phó tổng giám đốc Lưu Diệc Hàn vừa nãy bước vào, anh ta cầm lấy một phần văn kiện đưa đến trước mặt Trần Tư Khải, nói: “Tổng giám đốc Trần, ngài xem thử lần này sửa như thế nào, điều khoản này đã thích hợp hay chưa?”
Đôi mắt Tiêu Mộng càng lúc trừng càng to!
Cô đưa mắt nhìn Lưu Diệc Hàn, rồi lại nhìn anh chàng mỹ nam ung dung ngồi ở đằng kia…
Phó tổng giám đốc Lưu mới kêu mỹ nam đó là gì cơ?…Tổng, Tổng giám đốc Trần?
Trần Tư Khải xem văn kiện một cái rồi khẽ gật đầu: “Như vậy được rồi.”
Lưu Diệc Hàn gấp tập văn kiện lại rồi đi ra ngoài, còn thuận tiện đưa mắt nhìn Tiêu Mộng đang hoá đá ở kia một cái.
Sau khi Lưu Diệc Hàn đi, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Tiêu Mộng và Trần Tư Khải.
Trần Tư Khải từ từ ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn Tiêu Mộng và cười khẩy: “Nói chuyện đi, không phải lúc nãy còn luyên thuyên không ngừng sao, sao bây giờ không nói gì nữa rồi?”
Khuôn mặt Tiêu Mộng lúc này tức tốc đỏ bừng lên, cô lắp ba lắp bắp nói: “Anh, anh, anh là tổng, Tổng giám đốc Trần sao?”
Người đàn ông nhướng lông mày trái lên, khoé môi mỏng khẽ nhếch: “Ừm, lão già họ Trần.”
Tiêu Mộng thật là muốn khóc mà…
“Sao anh lại là Tổng giám đốc Trần được?”
Tổng giám đốc không phải là mấy ông già rất là già sao?
“Vậy cô nghĩ ai mới phải?”
Cái đầu nhỏ của Tiêu Mộng cúi gằm xuống, dùng ngữ khí nhận lỗi mỗi khi cô làm sai ấp úng nói: “Tôi sai rồi…lần đầu gặp Tổng giám đốc Trần, tôi không ngờ Tổng giám đốc Trần lại trẻ tuổi, anh tuấn tiêu sái, phong thần tuấn lãng như vậy…”
Trần Tư Khải thật muốn cười nhưng lại nhịn lại: “Chúng ta, không phải là lần đầu tiên gặp mặt!”
“Hả!” Tiêu Mộng ngẩng mặt lên, kinh ngạc nhìn Trần Tư Khải.
Oh my god, người đàn ông này rốt cuộc được làm bằng gì vậy, tại sao lại có thể đẹp đẹp đẹp đẹp đến như vậy chứ! Mắt của cô nhất định sẽ nổi mục nhọt cho xem!
Trần Tư Khải nhấc chân trái lên, lười biếng vắt lên trên chân phải, đôi vai rộng lớn dựa vào lưng ghế, đôi mắt thì nhìn thẳng vào khuôn mặt búp bê xinh xắn của Tiêu Mộng, thở dài nói: “Sai lầm lớn nhất của cô chính là quên mất chuyện không nên quên!”
“Hả? Chuyện gì cơ?” Đầu óc Tiêu Mộng đầy mờ mịt, mặt mày khó hiểu, cô nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ đầy vẻ bối rối.
Khuôn mặt anh tuấn của Trần Tư Khải chợt trở nên lạnh băng, hiển nhiên là đang rất không vui: “Cô thật sự quên rồi?”
Tiêu Mộng gãi gãi đầu: “Anh nói, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau sau?”
Mỹ nam híp đôi mắt lại, ý tứ của anh đã rất rõ ràng rồi.
Tiêu Mộng ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, cố gắng nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, nhưng vẫn không nhớ ra đã từng gặp anh chàng anh tuấn này hồi nào a: “Rõ ràng là chưa gặp qua mà…”
“Đúng là ngốc.” Mỹ nam nhanh gọn nhận định Tiêu Mộng, khiến cho Tiêu Mộng há mồm ngây ngốc.
Một anh chàng đẹp trai như vậy, nếu như cô đã từng gặp qua, với tính cách của một sắc nữ mê trai đẹp như cô thì cô nhất định sẽ nhớ! Nếu như đã từng gặp người đàn ông đẹp trai như vậy mà Tiêu Mộng không xông tới thì mới là chuyện lạ đó.
Trần Tư Khải liếc nhìn Tiêu Mộng một cái rồi bực bội đứng dậy, Tiêu Mộng đột nhiên cảm thấy cái chiều cao của vị Tổng giám đốc Trần trẻ tuổi này thật khiến cô cảm thấy áp lực a, cao quá, phải ngước mặt lên mới nhìn được.
Sự chênh lệch chiều cao này…chắc là khó câu dẫn lắm nhỉ? Chỉ hôn môi thôi cũng phải khom lưng xuống rồi, thật phí sức a.
Trần Tư Khải đi về phía bàn làm việc của mình, Tiêu Mộng thì nhăn nhó mặt mũi, tay gãi gãi đầu, nhắm mắt đi theo phía sau anh.
“Tiêu Mộng…”
“Hửm?”
“Hôm đó cô giày vò tôi cả một đêm, khiến eo tôi đau nhức, trước khi cô đi cô cũng không nói với tôi một tiếng sao?”
“Hả? Cái gì cơ?” Tiêu Mộng ngây ngốc nhìn tấm lưng rộng lớn của anh Trần gì đó.
Trần Tư Khải tiêu sái đi tới chiếc ghế tổng giám đốc rồi ngồi xuống, sau đó xoay ghế lại, mặt đối mặt với Tiêu Mộng, anh thở dài nói: “Lúc tôi đang tắm, cô đã chạy trước rồi có đúng không?”
“…” Sau một hồi trầm mặc quỷ dị, Tiêu Mộng mới hiểu ra: “Á!” Một tiếng hét vang lên, cơ thể cô lùi lại một bước, đôi tay thì bảo vệ trước ngực, bộ dạng cảnh giác như thể tôi phải bảo vệ tôi, cô chớp mắt điên cuồng: “Anh, anh, anh chính là tên trai bao đó?”
Trai bao? Trần Tư Khải một đầu mờ mịt.
Những ngón tay thon dài từ từ co lại, Trần Tư Khải một đấm nện vào mặt bàn: “Cô nói trai bao cái gì?”
Tiêu Mộng bị cái khí thế bức người đáng sợ đó làm cho rụt cổ lại, ngữ điệu vô cùng uỷ khuất: “Tôi thật sự không ngờ, anh còn làm trai bao nghiệp dư nữa…”
“Tiêu! Mộng!!” Mỹ nam nào đó đã bắt đầu phát hoả rồi.
“A a, anh cứ yên tâm được rồi, Tổng giám đốc Trần, chuyện này tôi nhất định sẽ bảo mật giùm anh! Chuyện anh làm trai bao nghiệp dư chỉ có trời biết, đất biết, anh biết tôi biết thôi, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết đâu! Tôi thề đó!”
“Đến bây giờ, cô vẫn chưa làm rõ được tư tưởng trung tâm của vấn đề sao?” Trần Tư Khải thật là chả dám ngưỡng mộ cái trình độ ngốc nghếch của cô gái này nữa rồi.
“Tư tưởng trung tâm? Tư tưởng trung tâm gì cơ?” Tiêu Mộng mở đôi mắt tròn xoe, bộ dạng như rất chăm học hỏi.
Trần Tư Khải cười lạnh một tiếng: “Lúc cô tỉnh dậy, trạng thái của mình lúc đó thế nào?”
“Trạng thái gì?…Hở!” Trong đầu Tiêu Mộng chợt loé qua bốn chữ ‘trần như con nhộng’.
“Còn tôi thì sao?”
Tiêu Mộng bĩu môi, nước mắt như muốn rơi ra: “Anh, anh đang tắm…”
“Vậy theo như năng lực phân tích của bạn học Tiêu Mộng, thì tôi và cô đêm đó đã xảy ra chuyện gì nhỉ?”
“A! Tôi không biết!” Tiêu Mộng giống như là một con đà điểu muốn giấu mình đi vậy.
“Hừ, không biết? Vậy có cần tôi nói tỉ mỉ tường tận lại từng chuyện một cho cô nghe không?”
“Không cần! Không, không cần nói đâu! Hu hu, không cần nói đâu, tôi hiểu rồi…” Tiêu Mộng cúi gằm đầu xuống, hai tay xoa xoa vạt áo mình.
Trần Tư Khải đưa ánh mắt nham hiểm dạo chơi trên người cô, đặc biệt là ngừng lại trên phần ngực nhô nhô của cô cả một lát, đầu ngón tay anh thì khẽ gõ gõ mặt bàn: ‘Vậy thì…tôi muốn hỏi bạn học Tiêu một chút, cô đột nhiên chạy đến trước mặt tôi, túm lấy quần áo của tôi, cầu xin tôi ngủ với cô, kết quả là bị cô làm cho mệt cả đêm, sau khi chiếm hết tiện nghi của tôi xong, tại sao mới sáng sớm cô không nói không rằng một câu mà đã chạy mất dép rồi? Cô đây có được coi như là điển hình của việc ăn no nê xong rồi chạy không hả?”