CHƯƠNG 207
Trần Tư Khải ngơ ngác nhìn tư thế ngủ không chút phòng bị của nhóc, trái tim bất giác mềm nhũn ra.
Anh ta cúi đầu hôn nhẹ lên má cô.
Từng làn hương thoang thoảng mê người, xâm nhập vào mũi anh ta một cách kỳ diệu.
Mẹ ơi, nhóc này… trên người có ma lực, hôn cô một cái cũng làm anh có phản ứng.
Trần Tư Khải vội vàng đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, gột rửa ngọn lửa vừa mới dấy lên.
Trần Tư Khải lấy khăn lau đi hơi nước trong gương lớn, rồi nhìn cơ bắp cường tráng của mình.
Lạ nhỉ. Bản thân làm sao vậy? Ban nãy đối mặt với sự cám dỗ trực tiếp như vậy của Anna anh lại không có ý nghĩ gì, tại sao vừa trở lại bên cạnh Tiêu Mộng, anh lại lập tức thấy mình đói khát khó nhịn?
Anh ta cúi xuống liếc nhìn thằng nhỏ đã trương lên của mình, không khỏi thở dài.
Đợi đi, đợi sau khi đau đớn lần đầu của nhóc qua đi, đợi đi, anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô, anh sẽ quấn lấy cô mỗi ngày…
Trần Tư Khải lau khô người, không mặc gì đã leo thẳng lên giường.
Vén chăn lên, anh ta lặng lẽ nhích vào trong, áp sát vào thân thể nhỏ bé của Tiêu Mộng, anh ta ôm cô từ đằng sau.
Chà, thật là thoải mái.
Cơ thể cô mềm mại, mịn màng, thơm, ngọt ngào…
Hương thơm của cô lập tức xộc vào mũi anh, tựa như tán loạn lấp đầy cơ thể anh.
Tay anh thật sự không thể nhịn được mò mẫm trước người cô, cuối cùng chạm vào nơi đầy đặn của cô như ý nguyện, bấu ở phía trên qua bộ đồ ngủ, anh ta hít thở sâu.
Không xong rồi, phía dưới đã có phản ứng…
Muốn rồi… rất muốn, rất muốn, rất rất muốn… mùi vị của cô…
“Nhóc, em đang hành hạ tôi đó…” Anh ta khẽ thì thầm, áp lên vành tai ửng hồng của cô, hôn nhẹ.
Càng lúc càng nóng, càng lúc càng bức thiết, càng lúc càng kiêu ngạo…
Thế là, anh ta xấu xa, nhẹ nhàng vén váy ngủ của cô lên, đưa vật nóng bỏng của anh ta chui vào giữa chân cô…
Cạ nhẹ…
“Ưm…” Trần Tư Khải cau mày, khẽ rên.
Chết tiệt! Anh ta sắp chết! Anh ta sẽ chết vì bứt rứt, bị hành đến chết!
Làn da mỏng manh và thơm tho trong lồng ngực, nhưng anh ta lại chỉ có thể trách là gãi không đúng chỗ ngứa, không thể làm bất cứ điều gì thực chất… Aaa, khó chịu chết mất!
Phải nhịn! Trần Tư Khải tự nhủ mình, nhất định phải kìm chế!
Nhóc… còn rất non nớt, vết thương lần đầu phải được chữa lành, nếu không, cô ấy sẽ rất đau.
Nhịn một chút đi, nhịn!
Cứ như vậy, Trần Tư Khải giống như chịu hình phạt, cả người nóng như lửa ôm lấy Tiêu Mộng, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Hơn hai giờ sáng, Trần Tư Khải đang tỉnh ngủ đột nhiên nghe thấy tiếng than nhẹ của Tiêu Mộng.
“Ưm, ờ… đau a… huhu…”
Như một con mèo ốm, tiếng cô đau đớn lại ai oán.
Trần Tư Khải lập tức xoay mình đứng dậy và bật đèn cái “cạch”.
Ôm chầm lấy Tiêu Mộng, anh ta chăm chú nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộng lấm tấm những hạt mồ hôi.