CHƯƠNG 236
Lôi Bạc bị dọa giật mình, anh ta kinh ngạc nhìn biểu hiện khác thường của Trần Tư Khải, thấy bàn tay của Trần Tư Khải chảy máu, lại nhìn lên ánh mắt giết người của Trần Tư Khải một chút.
Ách… Tầm mắt của mọi người đều tập trung vào trên người của Trần Tư Khải.
Ngay cả Kim Lân cũng dừng động tác, liếm liếm môi xoay mặt lại, kinh ngạc nhìn Trần Tư Khải.
Hồng hộc hồng hộc… Trần Tư Khải gắt gao trừng mắt nhìn Tiêu Mộng trong lòng Kim Lân. Trước ngực phập phồng kịch liệt, hô hấp vừa lớn vừa gấp.
Mặc dù đầu ngón tay đang chảy máu tí tách nhưng anh cũng không phát hiện, nắm tay ở bên chân anh siết chặt.
Tiêu Mộng ảo não cực kỳ, vậy mà lại bị tên Kim Lân này cưỡng hôn ngay trước mặt nhiều người như thế. Mẹ nó, nếu không vì anh ta đã từng cứu mình, cánh tay còn đang bị thương, cô thật sự muốn cắn mạnh anh ta mấy cái.
Tiêu Mộng tức giận ngẩng đầu, vẻ mặt thẹn quá hóa giận trở nên ửng đỏ, vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Trần Tư Khải thô bạo đằng đằng sát khí.
“Ôi!” Thân thể Tiêu Mộng run lẩy bẩy, con ngươi trợn tròn, không dám tin dụi dụi mắt.
Không phải chứ? Không phải cô đang nằm mơ đó chứ? Vì sao…vì sao cô lại nhìn thấy Trần Tư Khải ở chỗ này?
Má ơi! Cô sẽ không xui xẻo như vậy chứ.
Mồ hôi lạnh từ trên trán Tiêu Mộng chảy xuống tí tách.
Trong nháy mắt đó, trong đầu Trần Tư Khải xẹt qua vô số ý niệm.
Tiêu Mộng! Vậy mà lại là Tiêu Mộng!
Cô nhóc Kim Lân tâm tâm niệm niệm thích lại là Tiêu Mộng! !
Thượng đế ơi, người còn có thể ác hơn một chút nữa sao?
Hôn, hôn, hôn, hôn… Mẹ nó, thằng nhóc Kim Lân này lại còn hôn Tiêu Mộng!
Cơn thịnh nộ khủng bố lập tức cuốn tới Trần Tư Khải!
Đúng vậy, ngoại trừ phẫn nộ, anh không còn tâm tình nào khác!
Phẫn nộ! Phẫn nộ đến mức muốn giết chết vô số người!
Tiêu Mộng, em dám… hôn môi với người đàn ông khác!
Ai cho em lá gan này!
Kim Lân vẫn không biết tình huống đã thay đổi, anh ta vẫn cười hì hì như cũ quay sang nói với Trần Tư Khải: “Tư Khải này, tôi giới thiệu cho cậu một chút, đây là bạn gái của tôi, Tiêu Mộng. Tiêu Mộng, đây là bạn bè tốt nhất của anh, Tư Khải.”
Thời điểm Tiêu Mộng nghe được hai chữ Tư Khải, cơ thể cô lại run lên, vẻ mặt kinh hoảng lui về phía sau, một chữ cũng nói không nên lời.
Chẳng lẽ muốn cô nói: Hi, chào buổi tối, tổng giám đốc Trần.
Hay là nói: Thật trùng hợp, tổng giám đốc Trần, thế giới này thật nhỏ bé.
Trời ạ, cô đâu thể nói ra chuyện vô lý như vậy với cấp trên đã phát sinh quan hệ cùng mình đâu chứ?
Thần chết ơi, bây giờ ông mang tôi đi đi.
Trần Tư Khải híp mắt, vẻ mặt hung ác nham hiểm, vô số sát khí cuồn cuộn tụ lại trên trán, anh cười lạnh một tiếng: “Hừ! Phải không?”
Chỉ mấy chữ đơn giản đã để lộ tâm tình không vui rõ ràng của anh, nhất thời bầu không khí cả căn phòng chợt ngưng đọng!
Hàn khí bức người, có dấu hiệu sắp xuống tới âm mười độ, kết thành băng.