Mục lục
Truyện Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma - Tiêu Mộng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 21 : ĐẨY HÀM RĂNG CÔ RA

Dán lên môi cô, chỉ vậy thì cũng thôi đi, lại đột nhiên bắt đầu nhúc nhích, đầu lưỡi đẩy mở hàm răng cô, chen vào, lập tức, hương vị cà phê bao trùm cô, bị anh dùng lưỡi đút cà phê, Tiêu Mộng kinh ngạc, ừng ực nuốt xuống.

Thoáng chốc đó, trong đầu cô chỉ lướt qua một suy nghĩ: Ừ, rất ngọt, ba viên đường lại cũng có thể ngọt như vậy.

Anh khẽ nghiêng đầu, tạo một góc độ với khuôn mặt cô, anh ngậm môi cô nhiều hơn.

Lưỡi cô hoàn toàn hoảng loạn, muốn giấu đi, lại bị lưỡi nóng bỏng của anh quấn lấy, đút cho cô, hoặc là quấn lấy cô, hoặc là trêu đùa cô.

Tiêu Mộng muốn đánh anh, đẩy anh ra, nhưng thân thể cô lại hơi nghiêng về phía trước, cánh tay cô cần chống trên bàn của ông chủ trước mặt, tư thế của cô không chỉ mệt, còn bất lực như vậy.

“Ô ô…” Tiêu Mộng muốn lắc đầu.

Một tay của anh vươn tới, không để cô lắc đầu lung tung, nhanh chóng rời khỏi cô, hít thở: “Ngoan, nhắm mắt lại.”

A, nhắm mắt. Được thôi, Tiêu Mộng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhắm năm giây, cô mới phản ứng lại, mở to mắt.

Mẹ nó, dựa vào cái gì mà anh nói nhắm mắt thì nhắm mắt? Dựa vào cái gì phải nghe lời anh?

Trần Tư Khải có chút khó tự kiềm chế, vừa hôn Tiêu Mộng nóng bỏng, vừa hít mùi trái cây nhàn nhạt trên người cô, anh không nhịn được huyết mạch sôi trào. Một tay, từ từ đặt lên lưng cô, như có tiết tấu chậm chậm dời xuống dưới, cái vuốt ve vừa phải đó, giống như mang theo dòng điện, đến nơi nào, nơi đó như có dòng điện làm toàn thân cô run rẩy, nóng bỏng. Từng chút xuống dưới, cho tới khi tới trên ngực cô…

Aaa…Thần kinh Tiêu Mộng bắt đầu cảnh báo.

Tay tay tay anh…sờ lung tung gì vậy! Sờ cô…Cảm thân giữa chân có…luồng khí nóng…

Ngực cứng lên…

Cánh tay Tiêu Mộng cuối cùng đình công rồi, không chống nổi nữa, khuỵu xuống.

Vừa khéo được Trần Tư Khải ôm vào lòng, thuận thế kéo, ôm cô lên đùi. Dựa vào mép bàn, răng môi quấn quýt, ngón tay bay nhảy.

Áp suất thấp, khí lưu mạnh, chinh phạt điên cuồng…làm khuôn mặt Tiêu Mộng nóng bỏng, thở gấp.

Tiêu Mộng thật sự muốn bóp chết chính mình! Cô lại cảm thấy ngồi trong lòng anh cũng rất thoái mái. Ít nhất là thoải mái hơn so với chống cánh tay ban nãy. Không chỉ như vậy, cô lại bị nụ hôn của Trần lột da làm hôn mê đầu óc, bắt đầu mơ hồ…ảo tưởng…OMG!

Để cô đi chết đi…

Cô làm mất mặt phụ nữ quá rồi!

Tay anh đã trượt tới giữa chân cô, chui vào váy, đang di chuyển cách lớp nội y…

Tiêu Mộng xấu hổ muốn chết, kẹp chặt chân.

Trần Tư Khải rời khỏi môi cô, Tiêu Mộng thở hổn hển. Cô không chú ý tới, sự thầm trầm của Trần Tư Khải lúc này, con ngươi xinh đẹp. Đó là ánh sáng chiếm đoạt cường liệt do nam tính phát ra!

“Còn dám gọi tôi là chú không? Hử?” Anh thấp giọng dụ hoặc.

Đầu óc Tiêu Mộng vẫn mơ màng, thở hổn hển nói: “Không, không dám nữa…”

Anh lại hôn cô, quấn quýt một phen, lại rời khỏi cô, khẽ híp mắt nhìn cô, hơi nóng của anh phun lên mặt cô.

Anh lại hôn cô, giống như chuồn chuồn lướt nước, lại tràn đầy nhu tình mật ý, còn có chút bá đạo.

“Gọi tôi là gì?”

“…” Gọi anh là gì? Đương nhiên là gọi anh…

“Trần, giám đốc Trần…”

“Tôi không thích nghe.”

Huhu, anh không thích nghe, vậy nên gọi anh là gì?

Anh Trần?

Đại ca Trần?

Ông chủ Trần?

Trần Tư Khải lại ngậm môi cô, hung hăng hút, đau đến mức Tiêu Mộng rên khẽ một tiếng, anh thở gấp: “Gọi tên tôi!”

Tên? (⊙_⊙)

Gọi ông chủ gọi tên sao?

Buồn cười chết! Cô còn muốn tiếp tục đi làm không?

“Huhu, không dám.”

“Không gọi tôi sẽ muốn em ở đây!”

Hả! (⊙_⊙) Không phải chứ?

“Huhu, gọi, goi…Trần Tư Khải…”

Thực ra tên anh, cô đã nhắc tới vô số lần sau lưng anh, đương nhiên, đều là mắng anh.

Miệng cô lại bị anh đóng chặt, mười giây sau cô mới có thể thở gấp.

“Bỏ họ đi…” Giọng anh trầm thấp, có chút khàn khàn, rất mê hoặc: “Tư, Tư Khải…”

“Gọi thấp giọng hơn một chút.”

“Tư Khải…”

“Mềm mại hơn một chút.”

“Tư Khải ~”

Tiêu Mộng bị anh dụ dỗ, ngốc nghếch gọi tên anh hết lần này tới lần khác.

Tiếng gọi cuối cùng, giống như tiếng rên rỉ của nữ diễn viên trong bộ phim nào đó.

Mẹ nó, cô cũng xem thường chính mình!

Đương nhiên, tiếng “Tư Khải” nũng nịu đó cũng gọi đến mức Trần Tư Khải đầu óc quay cuồng.

Anh lập tức nhào tới, hung hăng hôn lên môi cô, như mưa to gió lớn, nhiệt liệt lại điên cuồng.

Trần Tư Khải để say mê đôi môi cô không còn thuốc chữa…

Mà Tiêu Mộng lại không hạnh phúc như anh, cô không biết lấy hơi, mấy lần đều bị kiềm nén đến ngạt thở, cho tới lúc Trần Tư Khải thỏa mãn liếm môi, híp mặt thỏa mãn buông cô ra, cả người cô đều nằm sấp trong ngực anh, thở hổn ha hổn hển.

Trần Tư Khải nhàn nhạt rũ mi, lướt nhìn vật nhỏ trong lòng, cong môi cười, rất thoải mái ôm cô, bắt đầu tiếp tục xử lý công việc.

Tiêu Mộng tức giận, bàn tay nhỏ kéo áo anh, gào thét: “Không cho phép anh hôn tôi lung tung nữa!!!”

Động một chút là hôn hít nóng bỏng…cô sợ cô hôn tới nghiện.

“Suỵt, đừng làm ồn, anh xem xong đoạn này.”

Trần Tư Khải vỗ vỗ mông cô, giống như dỗ thú cưng nhỏ.

Tiêu Mộng đang muốn tức giận, lúc này có người gõ cửa, Trần Tư Khải nghĩ cũng không nghĩ đáp: “Vào đi.”

Vào đi? (⊙_⊙)

Sao có thể cho vào? Cô còn ở trong lòng anh mà!

Cả người Tiêu Mộng cứng ngắc trong lòng anh.

Tên khốn kiếp Trần Tư Khải, anh và cô còn có tư thế như vậy, anh đã cho người ta vào?

Lưu Diệc Hàn đi vào, nhìn thấy hai người họ như vậy, cũng kinh ngạc, nhưng năng lực tự điều chỉnh của anh ta vốn rất mạnh, chỉ vài giây sau, anh ta đã khuôn mặt tự nhiên.

“Giám đốc Trần, văn kiện này xin anh đọc rồi ký tên.”

“Ừ.”

Trần Tư Khải nhận văn kiện, đọc.

Tiêu Mộng đưa lưng về phía Lưu Diệc Hàn, khuôn mặt giấu trong lòng Trần Tư Khải, sợ đến chảy mồ hôi đầy người.

Mất mặt quá mất mặt quá, chốc lát mất hết mặt mũi rồi!

Xẹt xẹt…Trần Tư Khải ký tên mình lên, chữ cũng như người, cứng cáp hữu lực.

Lưu Diệc Hàn gật đầu, không nói hai lời, xoay người đi ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, Tiêu Mộng đã lập tức nhảy xuống khỏi chân Trần Tư Khải, vừa thẹn vừa giận hét lên: “Sao anh có thể như vậy? Còn cho người vào xem! Sau này làm sao gặp mặt! Ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, rất mất mặt!”

Trần Tư Khải đầu cũng không ngẩng lên, vẫn đang viết gì đó, nhàn nhạt nói: “A? Ý của em là, chỉ cần không bị người ta nhìn thấy thì có thể tiếp tục?”

“Tôi…” Tiêu Mộng cứng họng.

Cô xem như biết rồi, đầu óc của tên Trần Tư Khải nhất định là liên lạc với máy tính, tại sao suy nghĩ trong đầu anh lại nhanh như vậy? Không có lần nào nói lại anh!

“Tôi, tôi đã nói sẽ trả anh tiền, lại không phải xù tiền anh, không phải ba mươi tỷ sao? Anh không phải cũng đồng ý cho tôi thời gian nửa năm sao? Tại sao còn hôn tôi?”

Trần Tư Khải viết xong, đóng văn kiện lại, ngước mắt, nhìn Tiêu Mộng đang kích động, nói: “Vừa nãy…đó không phải hôn em, chỉ là cho em thử cà phê em pha thôi. Ba viên đường, đã rất ngọt rồi, em không cảm thấy mùi vị rất ngọt sao?”

“A, có hơi ngọt…” Tiêu Mộng ngốc nghếch bị dời lực chú ý, lại nhíu mày, hét: “Cái gì mà ngọt với không ngọt! Anh ít chuyển đề tài! Nào có cách cho người ta thử cà phê như anh?”

“Ha hả, nếu em cảm thấy thua thiệt, lần tới em cũng có thể dùng cách này, để tôi thử thức uống khác. Em đòi lại, thì sẽ không tức giận như vậy nữa.”

“Ai, ai muốn vậy chứ! Anh, anh cho rằng tất cả mọi người đều giống anh sao, xấu xa như vậy sao?”

Đáy mắt Trần Tư Khải vẫn còn sự vui vẻ, trên mặt lại căng thẳng: “Tôi nói này trợ lý nhỏ, em đã trễ nãi rất nhiều thời gian của ông chủ em rồi, em còn định tiếp tục ồn ào sao? Đi, đi ra phòng ngoài, đó mới là nơi làm việc của em.”

“Hừ! Sao tôi lại có một ông chủ vô lại như anh! Tức chết tôi rồi!!”

Tiêu Mộng dậm chân, cũng bất đắc dĩ, thiệt thòi cũng không có cách nào, ai kêu người ta là chủ.

Kéo mở cửa đóng mạnh lại, cô lại thò đầu vào, mặt hơi đỏ hét lên: “Hôn cũng không thể để anh hôn vô ích! Anh giảm ba triệu cho tôi!”

“A?” (⊙o⊙) Trần Tư Khải sững sốt, sau khi Tiêu Mộng đóng cửa rời đi, anh cuối cùng không nhịn được, giơ nắm tay đến bên miệng, cười ha ha.

Cô nhóc này thật thú vị, biểu cảm thú vị, lời nói thú vị, suy nghĩ cũng thú vị.

Suy nghĩ của cô rất phong phú đa dạng, khá thích hợp làm thiết kế, hoặc là sáng tạo.

Giờ mới phát hiện, có một vật nhỏ như vậy, công việc bận rộn lại khô khan của anh, đã trở nên thú vị hơn rất nhiều.

Anh mở máy tính, bấm camera giám sát văn phòng, trực tiếp chọn phòng của Tiêu Mộng, lập tức, trên màn hình đều là nội dung căn phòng nhỏ bên cạnh của Tiêu Mộng.

Có thể nhìn thấy, cô nhóc đó đang giơ hai nắm đấm, khua môi múa mép với không khí, giống như đang hét gì đó, không cần nghĩ cũng biết, cô nhất định đang mắng anh.

Ha ha…

Cô nhóc này, vừa khéo là dạng tương phản với anh, cô luôn vui vẻ ra mặt, là một vật nhỏ không biết che giấu tâm trạng.

Mà anh…lại vừa khéo ngược lại, tâm trạng anh, luôn được giấu ở góc sâu nhất sâu nhất.

Không dễ để người ta nhìn thấy.

Tiêu Mộng quả nhiên bị Trần Tư Khải đoán trúng.

“Aaaa! Tức chết mình rồi! Trần Tư Khải quỷ sứ, chỉ biết bắt nạt mình! Quỷ gì chứ, thử cà phê còn có thể chiếm tiện nghi của mình! Tức chết mình rồi aaa!”

Tiêu Mộng xả xong, lười biếng ngồi phịch trên ghế, nằm sấp trên bàn như chó Sa Bì: “Ai, tại sao mình lại ngủ anh ta? E là ngủ với Kim Hyun-joong cũng không có hậu quả nghiêm trọng như vậy đi? Aaaa, người xui xẻo nhất trên đời chính là mình! Ba mươi tỷ, ba mươi tỷ, cầu xin mày từ trên trời rơi xuống đi, rơi xuống ba mươi tỷ, tao sẽ có thể thoát khỏi ma chưởng của Trần gấu xấu xa rồi.”

Không cẩn thận, Tiêu Mộng lại đặt biệt hiệu mới cho Trần Tư Khải: Trần gấu xấu xa.

Cô cũng không có công việc cụ thể gì, cho cô một bàn làm việc, một cái ghế, một căn phòng liên lạc với phòng làm việc của giám đốc, đây chính là toàn bộ trước mắt cô.

Đương nhiên, tất cả mọi người muốn vào phòng giám đốc, đều phải thông qua căn phòng này của cô, Trần Tư Khải đột nhiên hiểu ra: “Thì ra, trợ lý tạm thời này, chính là trông chừng cửa cho giám đốc.”

Giống như chó giữ nhà ở gia đình giàu có thời cổ đại…

Thật đáng thương…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK