CHƯƠNG 222
“Tối nay em có đến Dạ Mị không? Nếu có thì anh đến đón.”
Kim Lân nhìn Tiêu Mộng, trong mắt hiện lên vẻ thâm tình, trìu mến: “Ngũ Ca nói là vẫn giữ một chỗ cho em, yên tâm đi, không thiếu của em một xu.”
“À, tối nay tôi có chút chuyện, không chắc có đến được không, đến lúc đó rồi nói. Anh không cần đón tôi, tự tôi đi được rồi, tôi còn có chút chuyện, tóm lại anh không cần nhúng tay vào.”
Tiêu Mộng suy nghĩ, dù sao thì Trần Tư Khải cũng đã trừ nợ cho cô ba tỷ rồi, trước mắt, cô chính là món đồ chơi của anh, cô có cần đến Dạ Mị làm nữa không? Nếu không tính làm tiếp ở đó, cô cũng nên báo với chủ quán một tiếng, rồi tặng một món quà nhỏ cho Bạch Mị.
Kim Lân gật đầu: “Ừm, thế tối nay anh đợi em ở Dạ Mị.”
Lam Nhạn không nhìn nổi nữa, người ta đường đường là cậu chủ nhà họ Kim, thế mà đứng trước Tiêu Mộng lại giống như cô dâu nhỏ, cam chịu như vậy.
Đúng lúc này, một chiếc xe tải đột nhiên lao về phía Tiêu Mộng.
Tài xế do mệt mỏi quá độ mà ngủ gật, lái gần đến nơi thì ngủ gục trên tay lái.
“Cẩn thận!!”
Kim Lân hô lên, sắc mặt tái đi trong nháy mắt.
“A a a…” Lam Nhạn hét lên thảm thiết, bịt lỗ tai lại.
Tiêu rồi, tiêu rồi… Tiêu Mộng lần này chết chắc.
Tốc độ của chiếc xe tải quá nhanh, không cách này tránh kịp.
Tiêu Mộng lại đang đứng ở ngoài cùng, lúc này chiếc xe tải chỉ cách cô chưa đầy năm mét!
Tốc độ quá nhanh, khoảng cách lại quá gần!
(⊙o⊙). . . Tiêu Mộng nhìn thấy một chiếc xe tải lao về phía mình, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.
Chết rồi, chết rồi, lần này phải xuống gặp mặt diêm vương rồi…
Một bóng người vụt qua trước mặt cô, eo cô đột nhiên bị một lực đạo cực mạnh kéo đi!
“A…”
Tiêu Mộng đang nằm trên người của ai đó, vẫn chưa hoàn hồn.
Chiếc xe hàng lướt qua chân Tiêu Mộng, nhanh chóng lao đi, sau đó rẽ ngoặt và tông mạnh vào cửa cổng.
Bùm! Một vụ nổ rung chuyển trời đất, ngọn lửa cuồng bạo bùng lên trên nền trời.
Xì xì xì… van nước bị hỏng phun đầy nước lên trên.
Chuông báo cháy vang lên, nhiều người hét thất thanh, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Đột nhiên đường phố trở nên hỗn loạn.
“Hu hu hu hu…” Lam Nhạn đứng một chỗ khóc như một đứa ngốc, dùng tay lau nước mắt.
Lúc này, Lôi Bạc nghe thấy tiếng nổ liền lập tức chạy đến, nhìn thấy Lam Nhạn thì hét lên: “Khóc cái gì mà khóc! Lân với Tiêu Mộng đâu!”
Lam Nhạn chỉ với chỗ bánh xe tải, nói: “Ở đó… hu hu hu…”
Tim Lôi Bạc chệch đi một nhịp.
“Lân! Lân à! Sao rồi? Hai người không sao chứ?” Bởi vì quá khẩn trương nên giọng của Lôi Bạc lạc cả đi.
“Hàm của tôi đau quá… dọa chết tôi rồi.”
Tiêu Mộng kêu thành tiếng trước, sau đó mới nghe thấy giọng nói buồn rầu của Kim Lân: “Nhóc con, em làm anh sợ chết khiếp, vừa rồi, tim anh ngừng đập luôn rồi đấy.”