CHƯƠNG 27: GỌI ĐIỆN THOẠI NHẬN THUA
Có lẽ bất kỳ ai bị món nợ ba mươi tỷ treo trên đầu cũng ngày đêm ăn ngủ không yên, sớm lo lắng đến bạc cả đầu. Cô tùy ý ăn ngủ như thế này, cũng coi như là cầu được ước thấy rồi.
Hả?
Chị Tố Trân choáng váng vì những câu hỏi quá thật thà của Tiêu Mộng.
Tiền sao?
Tình nhân bí mật nhỏ bé của Tổng giám đốc Trần ăn thứ đồ gì mà vẫn cần quan tâm đến tiền sao?
Chẳng trách chẳng trách.
“Ồ, đồ ăn ở đó thực ra không đắt lắm. Tiền ăn một bữa cũng chỉ 150 ngàn là đủ, đồ uống, rau xanh, món ăn phụ đều có, cũng khá phù hợp.”
“A!” Tiêu Mộng khoa trương hét to lên, không thục nữ chút nào: “Vậy là quá đắt rồi! Tận 150 ngàn! Đủ tiền ăn cho cả gia đình nhà em trong một ngày…”
Câu cuối cùng là cô tự mình thì thầm, Chị Tố Trân cũng không nghe rõ, nhưng những lời trước đó đã đủ làm cô ấy ngạc nhiên.
Tiền ăn trưa 150 ngàn có quá đắt không?
Hu hu, thực sự còn có người sống tốt hơn cô ấy phải không?
Đi xuống cầu thang, Tiêu Mộng vẫy tay với Chị Tố Trân: “Chị Tố Trân, chị đi ăn cơm cà ri của chị đi, em muốn đi dạo phố mua sắm, đến mấy gian hàng nhỏ xem xem có thứ gì đó để ăn như mì gạo hay hoành thánh không? Tạm biệt.”
Đôi mắt của chị Tố Trân từ mở to như cái chuông lớn, vẫy tay, muốn hét thật to, lại cảm thấy rằng điều đó sẽ làm tổn hại đến thân phân tầng lớp trí thức của mình: “Ê, Mộng, chị mời em, bữa cơm này chị mời em được không…”
Nhưng Tiêu Mộng đã chạy đi bằng tốc độ của một con thỏ không còn bóng dáng.
“Bây giờ tôi là một người nghèo, một người nghèo kiết xác! Tôi muốn học cách tiết kiệm, chắt chiu từng ngàn một, hoàn trả lại cho Trần gấu xấu xa đó! Nói đi nói lại, người đàn ông xấu xa họ Trần này cũng là kẻ thù lớn của tôi, nếu không phải anh ta độc ác như vậy thì tôi cũng không quá thê thảm như thế này. Mặc dù trong nhà không có tiền, nhưng cũng chưa từng bị lâm vào cảnh nợ nần. Trần gấu xấu xa, tôi và anh không đội trời chung!!”
Tiêu Mộng vừa đi trên đường vừa lẩm bẩm.
“Ách xì!”
Trần Tư Khải cầm lấy khăn giấy, khẽ cúi đầu xuống, dừng lại và hắt hơi rất lịch lãm.
“Tư Khải, anh bị cảm lạnh à? Haha, bao nhiêu năm rồi tôi chưa từng thấy anh bị bệnh, có phải cô gái đó khiến anh quá mệt mỏi phải không, vắt kiệt sức lực của anh à?”
Kim Lân nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nhếch mép cười.
Ai cũng không thể ngờ rằng, hai trong năm vị vua kim cương nổi tiếng nhất tại thành phố bản địa ăn một bữa cơm mà cần phải gọi hơn chục món ăn, mà hoàn toàn chỉ giống như ngắm hoa, cả hai người đều là những người không động đến nhiều đố ăn, dường như mất hứng thú với việc ăn uống vậy.
Người phục vụ xoắn xuýt, món ăn thơm ngon như thế lại sao đến một cọng rau cũng không động vào.
“Sao lại bị cảm lạnh chứ, không biết tên khốn kiếp nào đang mắng sau lưng tôi thế.”
Trần Tư Khải nói xong thì đột nhiên sững người. Ai có thể mắng anh chứ?
Những người có can đảm mắng anh… Haha, có lẽ chỉ có thứ đồ nhỏ bé đó.
Khi nghĩ về Tiêu Mộng, môi anh không thể không nở một nụ cười rất mơ hồ.
Ánh mắt của Kim Huấn ngay lập tức sáng lóe lên: “Này! Anh biểu hiện mơ hồ như vậy là đang nghĩ đến ai? Tôi quen biết anh đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh biểu hiện ra biểu cảm ngọt nào tình tứ như vậy! Theo quan sát của tôi, anh nhất định vô cùng quan tâm đến người phụ nữ này.”
Trần Tư Khải nhíu mày, sự dịu dàng của ban nãy biến mất ngay lập tức. Anh rất giỏi che giấu cảm xúc.
“Tôi đâu có mưu mô như anh nghĩ? Tôi không giống anh, tôi chỉ là phàm phu tục tử còn anh là cậu Kim, là người luôn luôn sống trong tình yêu cổ tích.”
Trần Tư Khải đã nhẹ nhàng nói bóng gió mỉa mai Kim Lân. Ngụm rượu trong miệng Kim Lân suýt chút nữa thì phun ra ngoài: “Ôi, tên thối tha này, anh đừng dùng mấy thủ đoạn đàm phán trong kinh doanh lên người tôi. Nếu tôi kết hôn cùng với cục cưng nhỏ mà tôi đang theo đuổi bây giờ thì lúc đó anh đừng có sốc quá nhé. Hừm!” Khuôn mặt Kim Lân giống như bị mất cắp vậy.
“Ha ha ha, kết hôn sao? Anh đừng quá dọa người như thế chứ. Cậu Kim à, tôi muốn hỏi, cục cưng nhỏ đó của anh có đủ tuổi để đăng ký kết hôn không?” Ế… Có vẻ như không đủ rồi…Kim Lân nghiến răng mỉm cười: “Không thành vấn đề, chúng ta có thể lên xe trước rồi sau đó mua vé sau. Trước tiên cứ kiếm tiền từ nhóm người giàu có mấy người đã rồi lại tính tiếp!”
Trần Tư Khải đột nhiên cúi đầu và nghĩ đến việc đã quên hỏi con thỏ trắng nhỏ Tiêu Mộng đó bữa trưa ăn gì.
Cô ấy ngốc nghếch như vậy, có biết xuống tầng dưới ăn thứ gì không?
Trần Tư Khải thẳng thắn coi Tiêu Mộng người ta thành một kẻ ngốc sống sờ sờ.
Thực tế có thể ngược lại, có lẽ Tiêu Mộng cũng đang âm mưu gì đó, chỉ là về mặt cảm xúc thì hơi ngốc nghếch. Nhưng một đứa trẻ như cô ấy, cũng là một người giỏi giang trong cuộc sống. Cô đã chăm sóc ba và em gái mình từ khi còn nhỏ, giống như một nữ chủ nhân khác ở nhà. Cô ấy cũng chưa từng ăn những món ăn đắt tiền và ngon miệng, cũng không thể làm được, nhưng cô ấy rất giỏi nấu những món ăn bình thường ở nhà. Cuộc sống của một người đàn ông mang theo hai đứa con nhỏ khó khăn biết bao. Con gái không tự mình từ lập thì chỉ có thể chờ ăn đồ ăn vặt và mì gói mà thôi.
Trần Tư Khải là mẫu người hành động, vì thế lập tức rút điện thoại ra, gọi điện thoại đến cho Tiêu Mộng.
Kim Lân vừa nhai thức ăn trong miệng vừa chăm chú đánh giá người đàn ông đối diện.
Chết tiệt, bản thân cũng xem như là rất đẹp trai nhưng khi so sánh với tên Trần Tư Khải này anh ta chỉ có thể thừa nhận rằng mình là thứ hai.
Tư Khải có một loại phong độ mà ngày nay đàn ông không có!
Độc đoán!
Mày mi xoay chuyển trong nháy mắt quét qua những nét sắc sảo và chắc chắn.
“Tư Khải, bữa ăn này anh ăn không thoải mái chút nào, anh đang nghĩ về ai thế?”
Trần Tư Khải liếc nhìn Kim Lân: “Anh ăn phần của mình đi!”
Điện thoại reo lên một lúc trước khi bên kia bắt máy, có thể loáng thoáng nghe thấy âm thanh ồn ào ở bên kia. Trần Tư Khải không chỉ nhíu máy mà còn đưa điện thoại ra xa một chút. Không biết cô gái này ở chỗ nào chứ, ồn ào giống như cãi nhau vậy?
“Ai thế?”
Giọng nói ngọt ngào của Tiêu Mộng vang lên khiến trái tim của Trần Tư Khải run lên dữ dội.
Giọng nói của cô gái này luôn ngọt như vậy, cho dù là khi tức giận, hay là khi la hét, cũng đều mang theo một hương vị kẹo mút nồng nàn.
“Tôi.”
Trần Tư Khải hét to lên. Kim Lân mỉm cười xấu xa với anh.
Tiêu Mộng đứng trên đường, đang quay đầu tìm một tiệm ăn nhỏ, không kiên nhẫn nói: “Ôi chao, người này thật là, anh gọi điện thoại cho người khác lẽ nào lại không muốn nói mình là ai trước hay sao? Anh rốt cuộc là ai? Nếu anh gọi nhầm số thì tôi cúp máy đây.”
Vốn dĩ đã đói lắm rồi lại còn ngốc ngếch đứng trên đường tốn thời gian với một người lạ hay sao, bụng cô đã phản kháng từ lâu rồi.
Câu trả lời của Tiêu Mộng khiến Trần Tư Khải thật bất ngờ.
Ơ!
Cô thậm chí còn không nhận ra giọng nói của anh!!
Từ trước đến giờ, anh đã nói chuyện với ai trên điện thoại, người ta vừa nhìn thấy số điện thoại siêu may mắn của anh mà không giật mình một trận, mà không trả lời điện thoại của anh một cách tôn trọng?
Thế nhưng Tiêu Mộng này…
Cô thậm chí còn mắng anh!
Còn sốt ruột hét lên với anh!!
Kim Lân phát hiện ra lúc này trên khuôn mặt của Trần Tư Khải xuất hiện một nét mặt kỳ lạ.
“Tôi là Trần Tư Khải.”
“He he…” Lần này Kim Lân không thể nhịn được mà khẽ cười xấu xa.
Thấy Trần Tư Khải lẹp vế là một niềm vui lớn trong cuộc đời anh.
“Ai vậy? Làm ơn nói lại lần nữa! Ở đây rất ồn, tôi không nghe rõ! Cái gì cái gì đầu tiên cơ? ”
Vừa hay có một chiếc xe lửa đi qua, Tiếu Mộng đang ồn ào không nghe thấy gì rõ ràng.
Trần Tư Khải đã nghiến chặt xương hàm, cố gắng kìm chế sự nóng nảy của mình, lặp lại lần nữa:
“Trần, Tư, Khải!”
“………”
Tiêu Mộng bị sốc, im lặng một lúc lâu.
Trần gấu xấu xa ư?
Lúc này anh gọi điện là muốn làm gì?
Hu hu, sẽ không phải là biến cô thành một cô trợ lý nhỏ xui xẻo giúp anh đi đâu mua thức ăn chứ?
Hay làm giúp anh ta làm mấy việc vặt khác?
Để kiếm được mức lương đó, thì phải làm mấy công việc đó, nếu cô không đi thì cái chức trợ lý với tiền lương 6 triệu mỗi tháng này cũng không cần phải làm nữa.
Suy nghĩ đến đây, Tiêu Mộng chỉ đơn giản là thổi phù phù vào điện thoại, sau đó vỗ nhẹ hai lần, sau đó cách xa một mét hét lên: “Hả? Anh đang nói gì cơ? Tín hiệu ở đây thực sự rất tệ! Alo? Alo?!” Sau đó hung hăng tắt máy, để tay lên ngực thở hổn hển.
Hai giây sau, Tiêu Mộng vui mừng.
“Hahaha, mình thật thông minh! Đuổi anh ta đi dễ dàng như vậy! Yeah!”
Sau đó, để phòng ngừa ngộ nhỡ, Tiêu Mộng lập tức tắt máy càng sớm càng tốt.
Haha, lần này anh không thể tìm tôi những lúc nghỉ ngơi sau khi tan làm của tôi nữa phải không? Trần gấu xấu xa này! Anh đi ăn phân đi!
Tiêu Mộng cất điện thoại, nhảy chân sáo đi đến phố ăn vặt.
“Chết tiệt!”
Trần Tư Khải không nhịn được thấp giọng chửi thề.
Anh hung hăng nhìn chằm chằm vào điện thoại, cũng không để ý đến Kim Lân, lại tiếp tục gọi điện thoại đến.
Được lắm, cô dám cúp điện thoại của tôi, còn có bãn lĩnh đó, còn nói với tôi là tín hiệu không tốt à, cô xem quá nhiều phim ảnh rồi đấy, thứ đồ nhỏ bé này!
Lần này… khuôn mặt của Trần Tư Khải hoàn toàn biến thành màu đen.
“Dám tắt máy!!”
Âm thanh của sự tức giận phun thẳng ra. Kim Lân ngạc nhiên không thôi.
“Ồ, được đó nha! Đây là nữ anh hùng nào thế? Đến điện thoại của cậu Trần nhà chúng ta mà cũng dám tắt à? Đừng giận, đừng giận, cậu Trần, anh cứ phái thẳng mấy anh em ở Hổ Đường san bằng nhà cô ấy là cô ấy sẽ phải ngoan ngoãn ngay thôi.”
Trần Tư Khải hung ác trừng mắt nhìn Kim Lân cũng biết Kim Lân đang cố tình trêu chọc anh.
“Anh bớt nói đi vài câu thì sẽ chết à? Còn nói chuyện này một lần nữa, tôi sẽ bảo Hổ đường san bằng nhà của anh trước!”
Kim Lân lè lưỡi, cúi đầu xuống cười thầm vài tiếng, sau đó ăn đồ ăn.
Xem ra cô gái dám ngắt điện thoại của Trần Tư Khải có kỹ năng rất tuyệt vời. Ngay cả Trần Tư Khải người mà có thể tức giận đến mức rối loạn mà không kinh ngạc cũng phải thay đổi sắc mặt, ha ha ha.
Tiêu Mộng cuối cùng đã tìm thấy món ăn yêu thích của mình…
Haha, mì cay!