Mục lục
Truyện Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma - Tiêu Mộng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 86 MƯỢN RƯỢU GIẢI SẦU

A… Tiêu Mộng không nói được lời nào,

Chỉ cảm thấy, khi Tô Lam nói, cô cảm thấy rất đau lòng, rất đau lòng.

Rốt cuộc cô ta đã trải qua chuyện đau lòng như nào chứ?

Khiến cô ta trở nên u buồn như này?

“Tô Lam, muộn lắm rồi, chị về nhà đi!

Tôi còn phải đi làm thêm, tôi không thể nói chuyện với chị nữa.

Nhân lúc đường còn đông người, chị mau về nhà đi?

Đúng rồi, chị có tiền lẻ đi xe buýt chưa?

Ở chỗ tôi có, tôi cho chị nha.”

Lúc này Tô Lam mới hơi ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Mộng,

Nói: “Cô thật tốt. Cảm ơn cô, tôi có tiền.

Không phải cô còn có việc sao, cô mau đi đi. Giờ tôi cũng nên về nhà rồi.”

“Ừ, chị mau về nhà đi! Vậy tôi đi trước đây.

Tạm biệt.”

Tô lam luôn mỉm cười dịu dàng như thế, không nhìn ra được cảm xúc thật sự của cô ta,

Là buồn?

Hay là vui?

“Ừ, tạm biệt.”

Tiêu Mộng ù té chạy đi, chạy vài chục mét, cô bỗng dừng lại,

Xoay người, hét lên:

“Tô lam! Tôi sẽ gọi điện cho chị!

Ngoài ra, Tô Lam, chị còn xinh đẹp hơn tên của chị! Tạm biệt!”

Tiêu Mộng vẫy tay rất mạnh, nhếch mép cười,

Lúc này mới quay người chạy đi.

Tô Lam nhìn Tiêu Mộng ngày càng đi xa, mắt cô ta, dần hồng lên.

Trên thế giới này… Vậy mà còn có người ấm áp như này…

Tiêu Mộng chạy mãi, cuối cùng cũng đến cửa câu lạc bộ Dạ Mị.

Tay cô chống lên đùi, thở dốc.

Chạy đến mức cả người toàn mồ hôi.

Trời ơi, tối nay vì tên xấu xa Kim Lân kia, cô kiếm ít hơn bao nhiêu tiền!

Lúc này, Tiêu Mộng mới nhớ ra, nhìn điện thoại.

“Trời ơi, sao lại nhiều cuộc gọi nhỡ thế này?

Hả? Sao lại để chế độ im lặng rồi?

Tôi không cài như thế mà! Trời ơi, điện thoại bị làm sao thế?”

Tiêu Mộng đứng trước cửa Dạ Mị, thuận tiện nghỉ một lát, thở dốc,

Đồng thời lật xem lịch sử cuộc gọi.

Chết mất chết mất…

Có mấy cuộc gọi là của Trần Tư Khải,

Còn có… Á? Sao lại còn có cuộc gọi của phó tổng giám đốc Lưu – Lưu Diệc Hàn chứ?

Cái tên người âm kia, tên người âm thích mách lẻo sau lưng kia, anh ta tìm cô làm gì?

Muốn nói gì chứ?

Xì…

“Tôi không thèm để ý đến tên người âm nhà anh! Dù sao giờ tôi cũng từ chức rồi,

Tôi không phải cấp dưới của các anh nữa, tôi xem xem các anh còn làm gì được tôi?”

Mặc dù nói xả hận như thế, nhưng Tiêu Mộng vẫn lịch sự gọi lại cho Lưu Diệc Hàn.

Kêu vài tiếng, liền thông máy.

“Cuối cùng cô cũng thấy cuộc gọi nhỡ rồi sao? Sao giờ cô mới gọi lại cho tôi hả?

Sốt ruột chết mất!”

Đầu tiên, là truyền tới tiếng quát đầy tức giận không thể kìm nén của Lưu Diệc Hàn.

Gầm thét một hồi, đến cục đá cũng bị quát đến ngây ngốc.

“Phó, phó tổng giám đốc Lưu… Anh tìm tôi có việc gì sao?

Nhung tôi đã từ chức rồi, không phải là nhân viên của tập đoàn Thiên Nhất nữa.”

Ý của Tiêu Mộng là, Lưu người âm, trong lòng anh tự hiểu đi,

Giờ tôi đã không phải dựa vào các anh mà kiếm cơm nữa, anh đừng cho rằng anh có thể giơ chân múa tay với tôi như lúc trước.

Lưu Diệc Hàn mới không thèm để ý Tiêu Mộng có phải nhân viên của anh ta hay không.

Trực tiếp hỏi: “Giờ cô đang ở đâu?”

“Tôi?

Tôi á, tôi đang ở bên ngoài, anh hỏi tôi vấn đề cá nhân này làm gì?”

Dù sao cô cũng không thể nói cho anh ta, ừ, tôi đang làm thêm ở câu lạc bộ, như vậy quá nguy hiểm.

Lưu Diệc Hàn đang buồn bực, la lên:

“Tôi không cần biết! Cô nhanh chóng đến câu lạc bộ Dạ Mị cho tôi!

Tổng giám đốc Trần uống say rồi, tôi không quản lý được cậu ấy,

Cô mau đến quản lý cậu ấy cho tôi.”

“A!”

Trần gấu xấu xa… đang ở câu lạc bộ Dạ Mị?

Không phải chứ?

Như này cũng quá trùng hợp rồi.

Tiêu Mộng hoang mang: “Tôi, tôi dựa vào cái gì mà quản lý anh ta?

Anh ta là ông chủ nha, tôi dựa vào cái gì mà quản lý anh ta?

Hơn nữa, cho dù tôi muốn quản lý người ta, người ta cũng chưa chắc đã chịu nghe lời tôi!

Phó tổng giám đốc Lưu, anh đừng đùa nữa,

Nếu anh sợ tổng giám đốc Trần uống say, anh gọi điện cho người nhà anh ta,

Để bọn họ đến đón anh ta.”

“Tiêu Mộng!

Vậy mà cô lại nhẫn tâm vô tình như này?

Tổng giám đốc Trần uống say rồi, cô lại không để ý?

Uổng cho tôi còn cho rằng cô là một cô gái rất thật thà chất phác, rất đáng tin cậy…

Vậy mà lại như thế này…

Cô từ chức rồi thì sao chứ?

Dù sao cũng từng làm trong công ty.

Cô hại tôi phải đến sa mạc Sahara thì thôi đi,

Cô không thể qua cầu rút ván với tổng giám đốc Trần như này!

Mau lên nha, cô nhanh chóng đến đây cho tôi!”

Lưu Diệc Hàn ngắt máy, lúc nào mới rời tầm mắt, nhìn khuôn mặt lặng lẽ uống rượu của Trần Tư Khải.

Lôi Bạc sán tới, thì thầm vào tai Lưu Diệc Hàn:

“Đã liên lạc được với cấp trên của Tư Khải nhà chúng ta chưa?”

“Ừ, không ngoài dự tính, chúng ta sắp sửa có thể thấy được cái tên khiến người khác đau đầu kia rồi.”

“Haha, tôi rất mong đợi nha.

Nói thật lòng, đột nhiên Tư Khải như này,

Tôi cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên,

Tôi cực kỳ tò mò về người phụ nữ có thể khiến Tư Khải không bình thường như này.”

Lưu Diệc Hàn than thở:

“Không biết sao, tò mò không chỉ hại chết mèo,

Còn sẽ hại chết rùa biển già vạn năm,

Ví dụ như con rùa biển nhà cậu,

Tôi thấy có khả năng cậu sẽ bị con nhóc kia hại chết.

Tôi khuyên cậu, vẫn nên đừng có tò mò về người phụ nữ của Tư Khải.

Miễn cho Tư Khải ghen lên,

Trực tiếp bắn nát cậu như bia đỡ đạn.”

Lôi Bạc cũng đã ngà ngà say,

Cười hihi: “Tôi á, tôi mới không có hứng thú với mấy cô bé.

Có gì thú vị chứ, ngốc chết đi được,

Đến anh đây là nhu cầu gì cũng không hiểu mà hùa theo,

Cậu mà có ý,

Muốn bảo cô ra trêu đùa tán tỉnh mình một chút,

Cô ta cũng không hiểu

Còn muốn cậu quay lại phục vụ cô ta…

Loại chuyện như này, đối với đàn ông mà nói, quá mệt mỏi!”

Lưu Diệc Hàn lại liếc nhìn Trần Tư Khải,

Khẽ nói bên tai Lôi Bạc:

“Thế nhưng… Vậy mà Tư Khải lại làm loại chuyện mượn rượu giải sầu như này…

Tôi cảm thấy không giống với phòng cách của cậu ấy.”

Lôi Bạc cũng nghi ngờ, hơi nhíu mày,

“Ừ, cậu thấy chưa, rượu mà tên nhóc này mượn rượu giải sầu,

Toàn là rượu ngon.

Sao không thấy cậu ta lấy Bắc Kinh Nhị Oa Đầu uống chứ?

Ôi, tên nhóc này, chính là quá thông minh,

Đến lúc đau lòng cũng kén chọn như này.”

Tiêu Mộng đứng ở cửa Dạ Mị, chàn chừ.

Có nên vào không?

Vốn hưng phấn chạy tới,

Muốn kiếm thêm chút tiền.

Bây giờ… ngược lại cô không biết có nên vào hay không.

Vừa đi vào, liền bị Trần Tư Khải bắt được,

Phó tồng giám đốc Lưu đã nói rồi, Trần gấu xấu xa đã uống say,

Trần gấu xấu xa uống say, không phải là càng thêm đáng sợ sao?

Khi tỉnh táo, anh ta có xấu hơn nữa, ít nhiều cũng có chút lý trí,

Còn bây giờ… Anh ta say bí tỉ,

Nếu nhầm cô thành kẻ địch của mình,

Một chân đạp tới…

Huhu, đnág sợ quá. Đáng sợ quá!

“Mộng sao? Thật sự là cô à?

Cô vẫn đến à?

Tôi tưởng là tối nay cô không đến,

Còn tìm Ngũ Ca xin nghỉ cho cô nữa.”

Thân người Bạch Mị hơi lảo đảo, dựa vào cửa của Dạ Mị, mơ màng nhìn Tiêu Mộng.

Trước tiên, Tiêu Mộng giật mình,

Cô tưởng là cô bị Lưu Diệc Hàn phát hiện rồi,

Dọa cho cô đổ mồ hôi lạnh.

Ngẩng đầu nhìn, thì ra là Bạch Mị,

Lúc này mới thở phào một hơi.

“Trời ơi, là chị à, chị Mị,

Chị dọa em giật cả mình,

Em còn tưởng là tên ông chủ đáng bị chém thành trăm mảnh của em cơ!

Ế? Chị Mị, sao người chị lại lảo đảo thế?”

Bạch Mị không chỉ lảo đảo,

Sắc mặt cũng đỏ đến lạ kỳ,

Nhìn kỹ, đến mắt cô ta cũng hơi đỏ,

Giống như thỏ Angora mà Tiêu Mộng từng nuôi thời tiểu học.

“Chị Mị! Chị uống rượu sao?”

Tiêu Mộng hít sâu một hơi,

Thời buổi này, đàn ông và phụ nữ đều không dễ dàng gì,

Hở chút là đi uống rượu cho say.

Người nên uống rượu nên là cô chứ, là Tiêu Mộng số khổ cô đây!

Cô ngủ một giấc, liền có thể có 35 tỷ tiền trả nợ,

Hỏi xem trên thế giới này, còn có mấy người khổ sở như cô chứ?

Bạch Mị nhếch mép cười ngây ngốc,

Giọng nói cực kỳ trong trẻo: “Hihihi, chị… uống… một ít…

Ợ! Thật chỉ chỉ uống… một ít…

ĐM, cứ bắt chị phải tiếp rượu…

Chị đã nói rồi, chị chỉ đưa rượu,

Không phải tiếp rượu… tiếp rượu là dịch vụ ngoài…

Ợ, cái tên giàu kia, nhét cho chị chỗ tiền này,

Chị liền… uống.”

Bạch Mị nói chậm rì rì, thân người lảo đảo,

Lảo đảo đến mức Tiêu Mộng lo cho cô ta,

Bạch Mị móc từ trong túi áo đồng phục ra,

Lấy ra một xấp 500 nghìn tiền mặt.

Nhe răng cười ngốc, vẩy vẩy cho Tiêu Mộng xem.

“Chị… cũng có tiền rồi… mời em đi ăn… hoành thánh…”

Tiêu Mộng liền trợn mắt bất lực,

Mũi hừ một tiếng: “Chị, làm ơn,

Làm ơn đừng nhắc đến hoành thánh gì nữa,

Giờ em nghe thấy hai chữ hoành thánh,

Em liền cảm thấy buồn nôn.

Nếu không phải tại món hoành thánh của chị, em sẽ phải nấu bữa tối cho tên điên kia nữa sao?

Chị Mị, chị sao rồi?

Biểu cảm của chị là sao thế?

Có phải chị khó chịu ở đâu không?”

Tiêu Mộng chạy tới, đỡ Bạch Mị.

Sắc mặt Bạch Mị bỗng trắng bệch,

Trắng không còn chút sắc máu, mặt cô ta nhăn nhó,

Dường như chỗ nào đó đang rất đau đớn.

Tiêu Mộng càng hỏi, Bạch Mị càng ra sức lắc đầu,

Cuối cùng, Bạch Mị đẩy Tiêu Mộng ra,

Người cô ta cong lại, chống vào tường,

“Ọe…. ọe…” Nôn ra.

Cả người Tiêu Mộng ngây ngốc ở đó.

Ọe… Mùi kia… Cô cũng buồn nôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK