CHƯƠNG 62: GÓC TƯỜNG NHÀ TÔI CŨNG DÁM ĐÀO
Tiêu Mộng lập thức lè lưỡi, rụt cổ lại: “Em? Em chẳng dám đâu! Lỡ như bị đuổi việc thì phải làm sao? Em vẫn nên cùng chị chen nhau trong mấy cái thang máy này thì hơn.”
“Hahaha, Tiêu Mộng, em và mọi người không giống nhau.”
Tiêu Mông vẫn không hiểu, tại sao cô lại không giống mọi người.
“Thang máy đến rồi, mau đi đi Tiêu Mộng.”
Chị Tố Trân là người tay mắt lanh lẹ, thang máy vừa mở ra, cô ta là người đầu tiên xông vào, tuy rằng vốn dĩ cô ta ở vòng ngoài cùng.
Thân thủ kia…Hơ hơ, Tiêu Mộng lại cảm thấy cảm khái.
Thân thủ cướp thang máy này, có thể nói là cao thủ giang hồ.
Đợi cho đến khi Tiêu Mộng đứng vào thang máy…
“Tít!” còi báo động báo động rồi.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng le lưỡi dở khóc dở cười: “Hihi, là tôi đó, là tôi vượt quá trọng tải rồi.”
Cô cực kì không cam tâm tình nguyện bước ra, mọi người chen chúc nhau như kiến trong thang máy lúc này đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cửa thang máy còn chưa đóng, thang máy chuyên dụng của Trần Tư Khải liền mở ra. Lưu Diệc Hàn bộ dáng tự nhiên bước vào thang máy, tay đút túi quần, đầu tóc chỉnh tề.
Anh ta vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Mộng. Anh nghĩ một lát liền vẫy tay với Tiêu Mộng.
“Này, Tiêu Mộng, vào thang máy này đi”
Ôi!
Chị Tố Trân và tất cả người trong thang máy đều hít một ngụm khí lạnh.
Người không tai tiếng như phó tổng giám đốc Lưu vậy mà lại chủ động mời Tiêu Mộng đi thang máy chuyên dụng.
Phó tổng giám đốc Lưu trước nay chưa từng mời bất cứ ai đi thang máy kia cả.
Chưa bao giờ!
Mà nay…phó tổng giám đốc Lưu lại vẫy tay với cô gái Tiêu Mộng kia…
Vẫy tay…có nghĩa là có cảm tình…
Có cảm tình…là điều kiện tiên quyết của tình yêu!
OMG!
Tiêu Mộng này tốt số như vậy sao!
Đã là cái gì mà trợ lý có ý nghĩa đặc thù của Trần tổng, nghe nói còn mắt la mày lém với Trần tổng…
Mà giờ Lưu phó tổng và cô ta lại có quan hệ…
Thật là thức tạp!
Cho nên nói, có chí chẳng do tuổi tác mà!
Đừng nhìn Tiêu Mộng người ta ít tuổi, thủ đoạn thực sự lợi lại.
“A! Phó tổng giám đốc Lưu?”
Tiêu Mộng ngẩng mặt, kinh ngạc nhìn Lưu Diệc Hàn.
Bình tĩnh, tên Lưu mê làm quan Lưu gì gì đó đột nhiên tốt đến vậy sao?
Còn Lưu Diệc Hàn nghĩ bất luận thế nào, Tiêu Mộng này cũng là người phụ nữ của Tư Khải, thân làm anh em, anh ta cũng nên chiếu cố cô trong phạm vi năng lực của mình.
“Tiêu Mộng, lại đây, đi thang máy bên này.”
Lưu Diệc Hàn lại cười với Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng đứng ở bên ngoài thang máy, nhìn Lưu Diệc Hàn đứng ở bên trong, không dám tin mà nói: “Tôi cũng có thể đi thang máy này sao? Nó không phải chỉ dành cho anh và Trần tổng thôi sao?”
Da mặt Lưu Diệc Hàn co rút một hồi. Có phải anh nhiều chuyện quá hay không?
Cô gái này thật nhiều thắc mắc!
Cho cô đi thang máy cô cũng phải hỏi…
“Ừm, thang máy là để phục vụ nhân viên công ty, đều có thể đi. Đến đây đi.”
Lưu Diệc Hàn bịa ra một lý do vô cùng quang minh chính đại.
“Thật vậy sao? Phù phù, vậy tôi có thể yên tâm rồi, tôi còn cho rằng chỉ có anh và Trần gấu xấu xa mới có thể đi.”
Tiêu Mộng cười cười, bước vào thang máy.
Cửa thang máy vừa mới đóng, Lưu Diệc Hàn liền kinh ngạc hỏi:
“Cô vừa nói ai? Trần gấu xấu xa? Đó là ai vậy?”
Kỳ thật người thông minh như Lưu Diệc Hàn đã đoán ra tám chín phần rồi.
“A!” Tiêu Mộng lập tức che miệng lại, khuôn mặt đầy ảo não.
Trời ơi, bản thân mình sao vậy chứ, cô phải khóa miệng lại thôi.
Trần gấu xấu xa nói rồi, nếu như khiến anh ta biết được cô gọi biệt danh của anh ta ở sau lưng, liền sẽ trừ sạch lương của cô…
Cô chính là người yêu tiền như mạng aaaa!
“Phó tổng giám đốc Lưu…Tôi cầu xin anh đấy, anh ngàn vạn lần đừng nói chuyện này có Trần tổng! Tôi cũng không phải là cố ý, chỉ là ăn nói lung tung một chút mà thôi. Tôi thề tôi tuyệt đối không có ý nhục mạ Trần tổng. Tôi xin thề! Phó tổng giám đốc Lưu, cầu xin anh đấy… Cầu xin anh đừng nói chuyện tôi ở sau lưng gọi Trần tổng là Trần gấu xấu xa cho Trần tổng biết.”
Lưu Diệc Hàn cô kìm nén, nhưng cuối cùng không kìm nén được, anh chống vào vách thang máy cười ha hả.
Tiêu Mộng này…nói chuyện buồn cười chết mất!
Quả nhiên, Tư Khải thật là thảm, vậy mà lại bị con gái người ta ở đằng sau phong cho danh hiệu quang vinh “Trần gấu xấu xa”.
Ha ha ha ha…
Khuôn mặt Tiêu Mộng đen lại.
Mẹ ơi, phó tổng giám đốc Lưu âm hiểm như vậy, tại sao lại cứ cười?
Tiểu nhân! Người chỉ cười không đáp đều là tiểu nhân!
Xấu xa như Tần Cối! (Tần Cối: gian thần thời Nam Tống, Trung Quốc)
Tiêu Mộng bắt đầu oán ghét bản thân mình vì không nhịn được cám dỗ mà đi cái thang máy này.
Mặc kệ đi, cho dù dùng hết sức lực cô cũng phải khiến phó tổng giám đốc Lưu đáp ứng cô.
Nếu như thực sự nói cho Trần Tư Khải biết thì cô chết chắc rồi.
Vì thế Tiêu Mộng túm lấy tay áo Lưu Diệc Hàn, bắt đầu nói dông dài như niệm kinh:
“Phó tổng à, cầu xin anh đấy, đồng ý đi, cầu xin anh mà, đồng ý đi, nhé, đồng ý tôi đi.”
Lưu Diệc Hàn lúc đầu vẫn còn cười, nhưng về sau phát hiện không đúng lắm.
Người phụ nữ này vậy mà lại ôm lấy cánh tay anh.
Anh ta ghét nhất là cùng người khác phái tiếp xúc cơ thể!
Lưu Diệc Hàn âm thầm kêu lên không được, dùng sức đẩy Tiêu Mộng ra, kinh hãi nói: “Cô buông tôi ra, buông tôi ra!”
Tiêu Mộng càng có niềm tin vững chắc rằng tên này thực sự có ý đồ đi mách lẻo.
Cho nên Tiêu Mộng càng túm chặt, dường như cả người cô đều nhào về phía trước, đùa giỡn: “Tôi không biết, phó tổng giám đốc Lưu, anh nhất định phải đồng ý với tôi, anh không đồng ý tôi sẽ không buông.Nhé, đồng ý đi, đồng ý đi…”
Hai người vừa xô xô đẩy đẩy, thang máy đã lên đến tầng hai mươi chín.
Ting ting một tiếng, cửa thang máy liền mở ra.
Lưu Diệc Hàn chỉ muốn né tránh Tiêu Mộng đến gần, vì thế gắt gao dựa vào vách thang máy.
Cửa thang máy vừa mở ra, anh ta không vốn không để ý, cả người ngay lập tức mất thăng bằng, ngã về phía sau.
“A…” Lưu Diệc Hàn kinh hãi kêu lên một tiếng.
“Aaa…” Còn có một giọng khác hét to hơn anh vài lần.
Phù phù!
Tiêu Mộng trực tiếp ngã nhào vào trong lòng Lưu Diệc Hàn, đè lên người anh ta.
Còn Lưu Diệc Hàn nằm sóng soài trên mặt đất, đau đến mức cả đầu ong ong.
Trong lòng Lưu Diệc Hàn nghĩ: Không phải chứ? Mình không xui xẻo như vậy chứ? Nếu mình cũng ngã tới mức não bị rung động, há chẳng phải mình vàKim Lân cùng hội cùng thuyền hay sao?
Lưu Diệc Hàn và Tiêu Mộng đều ngã ngất đi, vẫn duy trì tư thế khôi hài kia rất lâu rất lâu.
Lâu đến…
Khi tiếng kêu sắc nhọn của chị Tố Trân phát ra…
Lâu đến…toàn bộ thư kí đều vây xung quanh trừng mắt nhìn hai người họ như sinh vật lạ.
Lâu đến…
Khi Trần Tư Khải từ văn phòng tổng giám đốc bước ra, khuôn mặt đen lại, không vui gắt gao nhìn hai người đang dính chặt lấy nhau…
“Lưu Diệc Hàn!! Cậu đang làm cái gì vậy!!” Trần Tư Khải cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh mà gầm lên.
Thanh âm vô cùng có lực xuyên thấu, mang theo cả sự uất giận lên tận trời cao.
Cả tòa nhà cũng chấn động theo tiếng rít gào của Trần Tư Khải.
Nếu rung lên vài lần nữa, tòa nhà này không khủng bố, cũng không cần đến động đất cũng sắp xong đời rồi.
Vừa trở mình, Lưu Diệc Hàn liền bị âm thanh rít gào của Trần Tư Khải làm cho nhảy dựng lên.
Tiêu Mộng lại bò trên mặt đất, đau đớn nhăn mặt.
Phó tổng giám đốc Lưu này quả nhiên là một tiên tiểu nhân. Trái tim của tiểu nhân đều là tâm địa rắn rết…
Trước khi anh ta đứng thì nên đỡ cô dậy trước đã được không, tại sao phải dùng sức xoay người, anh ta dậy rồi, vậy mà lại hất cô nằm xuống nền nhà.
“Mọi người ai về chỗ đó! Nhàn quá rồi sao? Nếu nhàn quá đến bộ phận hậu cần giúp đỡ chuyển đồ đi!”
Trần Tư Khải giận dữ với đám thư ký trong phòng thư ký.
Chị Tố Trân là người đầu tiên phản ứng lại, cúi mình chào rồi vội vàng chạy về chỗ làm việc của mình.
Những người còn lại cũng nhanh chóng trở về vị trí của mình.
Nhìn không chớp mắt.
Ông chủ nổi giận rồi sao…
Lưu Diệc Hàn chỉnh lại cà vạt, chạy đến trước mặt Trần Tư Khải, lắp ba lắp bắp muốn giải thích.
Trần Tư Khải một tay ngăn anh ta lại.
Ánh mắt lạnh thấu xương quét qua người Tiêu Mộng, nghiến răng quát:
“Tiêu Mộng, sàn nhà là nhà cô sao? Tôi cho cô mười giây, nếu như cô không đứng dậy, tôi trừ sạch lương vài tháng này của cô.”
Tiêu Mộng trong lòng gào thét, mơ mơ hồ hồ bò dậy.
Khi đứng dậy còn không phân rõ đông tây nam bắc, suýt chút nữa đụng vào tường.
Xong rồi, trừ vài tháng lương của cô?
Trừ đi! Ra sức trừ!
Bà đây chỉ làm có hai tháng, tôi xem anh trừ thế nào!
Tiêu Mộng trong lòng anh dũng nhưng thực tế nhát như thỏ đế.
Cô dùng tay vuốt vuốt tóc, nhanh như chớp chạy đến bàn làm việc của mình.
Ánh mắt lạnh lẽo Trần Tư Khải nhìn theo Tiêu Mộng, dường như có thể làm đông cứng người.
Rồi mới lãnh khốc nhìn Lưu Diệc Hàn, nói: “Phó tổng giám đốc Lưu, cậu qua đây.”
Phó tổng giám đốc Lưu?
Tư Khải xưng hô với anh như vậy sao?
Lưu Diệc Hàn đột nhiên cảm thấy khí tức nguy hiểm, cả người run lên, đồng thời môi cũng run rẩy, khóc không ra nước mắt, bước vào phòng làm việc của Trần Tư Khải.
Vừa tiến vào văn phòng, Trần Tư Khải liền tức giận ném cà vạt ra xa cách đó vài mét.
Lưu Diệc Hàn lại bị dọa rụt cổ.
Xong rồi, lần này thì xong thật rồi, Tư Khải tức giận rồi.
“Tư Khải…Cậu nghe tôi nói…”
“Nói cái gì? Chẳng lẽ muốn nói cậu làm thế nào để quyến rũ Tiêu Mộng sao? Được đấy Lưu Diệc Hàn, bình thường cậu giả vờ làm bộ dáng thuần khiết. Kiểu nhìn thấy cơ thể phụ nữ, hận không thể khoét mắt ra. Thật không ngờ góc nhà tôi cậu cũng dám đào! Sao? Cậu cũng cảm thấy Tiêu Mộng rất thú vj rồi sao? Cậu cảm thấy bản lĩnh quyến rũ phụ nữ của cậu rất mạnh sao?”
Trần Tư Khải bị Tiêu Mộng làm cho uất ức cả buổi sáng, anh liền mượn cơ hội này phát tiết lên người Lưu Diệc Hàn.