CHƯƠNG 300
Chỉ nghe tiếng chuông được cài riêng này, Trần Tư Khải đã biết, người gọi điện tới là ông cụ nhà anh ta.
Trần Tư Khải thở dài, nghe máy.
“Alo?”
“Tư Khải…”
“Vâng, ba.”
“Biết vì sao ta gọi điện cho con không?”
“… Ba nói đi.”
“Bây giờ cô cả nhà họ Phương vẫn đang ở trong bệnh viện thẩm mỹ, cánh tay cần cấy da…”
“…” Trần Tư Khải cắn môi, đôi mắt ưng híp lại, đứng lên, hơi hé cửa sổ, đánh giá chúng sinh bên dưới.
“Tư Khải à, nhà họ Phương thế nào, cô chủ nhà họ Phương thế nào, ta cũng không quan tâm, nhà họ Phương có chết sạch cũng không tính là chuyện gì lớn lao, ta chỉ là nghe nói, con đối xử với Phương Ý Hàm như kia, chẳng qua là vì một cô gái bình thường, chỉ vì một cái tát mà trừng phạt Phương Ý Hàm như thế… Tư Khải, thế nào, bây giờ trong lòng con đã có một người phụ nữ rất quan trọng sao?”
“Ba…”
“Ừ, Tư Khải, nếu con thật lòng thích cô gái kia, đây cũng không phải chuyện gì lớn, ta không phản đối. Thế nhưng… Tư Khải, người phụ nữ con thích, và người phụ nữ con cưới, đây là hai khái niệm khác nhau. Anna của Ý tới rồi, cô ta tới vì cái gì, chắc là con biết, cái khác ta không nói thêm nữa, ta chỉ muốn nói, cái cô Anna này, so với Phương Ý Hàm lại càng thích hợp làm vợ của con, có cô ta, con giống như hổ thêm cánh!
Còn về cô gái mà con thích, ta cảm thấy, nếu con thật sự muốn bảo vệ cô ta, muốn cô ta hạnh phúc, nên làm thế nào chắc trong lòng con đã biết. Không phải cứ chiều cô ta thì là tốt cho cô ta. Nếu con để Anna biết địa vị của cô gái này trong lòng con, ta cảm thấy, ngược lại lại làm hại cô nhóc kia. Lời của ta, con có thể không nghe, thế nhưng, cũng có giá trị tham khảo. Được rồi, không nói nhiều nữa, mấy ngày tới mà có thời gian, con đưa Anna tới chỗ ta ăn bữa cơm, chính thức gặp mặt.”
Điện thoại ngắt máy rất dứt khoát.
Hồi lâu Trần Tư Khải vẫn cầm điện thoại, đầu óc vẫn mông lung.
Trước giờ ba anh ta luôn như thế, giọng điệu nghe có vẻ khá dịu dàng, cũng chưa từng nói lời cứng rắn quá đáng, nhưng trên thực tế, lời của ông ta đều sắc bén như lưỡi dao!
Quả nhiên, đúng như Trần Tư Khải nghĩ, ba anh ta cực kỳ coi trọng bối cảnh của Anna!
“Kết hôn… Kết hôn… Hôn nhân của mình là một cuộc giao dịch sao?”
Trần Tư Khải cười khổ, buồn bực ném điện thoại đi, đi tới bên quầy rượu rót ly rượu, ngẩng đầu lên, một hơi hết sạch.
Ngón tay anh ta day sống mũi, thở dài thườn thượt.
Thật ra, nên làm thế nào, anh ta cũng hiểu, thế nhưng… Vì sao trái tim anh ta, lại không tình nguyện thế chứ?
Người mình thích… và người kết hôn… là hai khái niệm khác nhau.
Khi Tiêu Mộng bưng một ly trà vào trong phòng làm việc của Trần Tư Khải thì phát hiện anh ta đang ngồi trước quầy rượu uống rượu.
Khuôn mặt của Trần Tư Khải quá đẹp trai, cho dù là khi đang uống rượu cũng cực kỳ mê người.
Tà mị, như yêu nghiệt!
“Trời ơi, mới sáng ra anh uống rượu làm gì? Sao anh không làm gương cho cấp dưới hả, không thể uống nữa!”