CHƯƠNG 141
Trần Tư Khải không nhịn được mà nắm lấy thịt của Tiêu Mộng, đương nhiên, lần này là chuẩn xác nắm lấy ngực của người ta.
Chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh, ai mà lại mặc đồ lót đi ngủ chứ, tay anh ta vừa đưa tới, vừa khéo nắm lấy nơi đầy đặn trước ngực cô.
Á (⊙o⊙)…
Cảm giác mềm mại… Khiến máu huyết cả người Trần Tư Khải lập tức cứng ngắc tại đó!
Đáng chết! Vậy mà không thể chạm vào người phụ nữ này!
Hơi chạm một cái, anh ta liền không khống chế nổi.
“Này… Gọi em đó, nên dậy rồi, nghe thấy không?”
Trần Tư Khải lại gọi lần nữa, âm thanh vang lên không giống nữa rồi lắm, hơi trầm, hơi khàn, có chút nóng ấm không nói rõ được.
Bàn tay vượt qua giới hạn của anh ta, vậy mà ăn vạ ở ngực người ta không chịu rời ra, hơn nữa còn không nhịn được mà động vài cái.
Trần Tư Khải hít sâu một hơi.
Dường như đây là sân khấu của một mình anh ta, anh ta tự nói, tự diễn, tự mình cảm động, còn người còn lại thì vẫn ngủ say như cũ.
Tối qua Tiêu Mộng bị Kim Lân bám lấy, cả đường từ Dạ Mị về tới nhà, suốt quãng đường còn phải không ngừng đấu khẩu với Kim Lân, đầu óc mệt mỏi, chân còn mệt hơn.
Sau khi về nhà, cò phải giặt hết quần áo của ba, em gái và bản thân, rồi thu dọn qua loa hành lý ra nước ngoài, bận rộn tới tận 12 giờ mới nằm xuống giường.
Thế nên, bây giờ đang ngủ rất sâu, căn bản không gọi dậy được.
Trần Tư Khải nắn thịt Tiêu Mộng một lúc, càng ngày càng hăng, quần cũng cảm thấy căng chật, con dã thú nào đó bị nhốt bên trong, giờ đã hận không thể xông ra.
Anh ta giơ cổ tay lên nhìn, đã mất thêm 10 phút nữa rồi!
Cứ tiếp tục thế này, chắc là không thể ngồi chuyến bay này nữa.
Không thể chậm trễ nữa, Trần Tư Khải bình ổn lại ngọn lửa chạy loạn trong người, hai tay với lấy, ôm Tiêu Mộng vào lòng, đỡ đầu cô đặt lên vai mình, sau đó cúi đầu, một tay xách vali hành lý của Tiêu Mộng, cứ thế mà đi ra khỏi nhà cô.
Có hàng xóm láng giềng nhìn thấy tình cảnh này, giật mình sợ hãi.
“Trời ơi, con gái nhà họ Tiêu làm sao thế này?”
“Chàng trai, Mộng sao thế?”
Vậy mà lại mặc đồ ngủ, bị một người đàn ông cao lớn vác trên vai, cứ thế mà ra ngoài?
Trần Tư Khải khẽ nói: “Cô ấy hơi chóng mặt, không sao, tôi đưa cô ấy đi khám bác sĩ.”
“À, không sao hả, chắc là không sao nhỉ.”
Đám hàng xóm tụ lại chỉ chỉ trỏ trỏ, Trần Tư Khải lại làm như không thấy, đi về phía đầu ngõ.
Nhưng lại vừa đi vừa cười.
Haha, cô nhóc Tiêu Mộng này thật sự là của hiếm có trên đời!
Tư thế như này mà vẫn có thể tiếp tục ngủ được?
Chắc là tối đến bị người ta bắt đi cũng không biết.
“Nhóc, tôi thật sự triệt để cạn lời với em rồi.”
Khang Tử chờ ở bên ngoài đột nhiên thấy Trần Tư Khải vác Tiêu Mộng đi tới thì giật mình.
Trời ạ! Mắt anh ta có vấn đề sao?