Mục lục
Truyện Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma - Tiêu Mộng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 81 THI ĐẤU KHÚC CÔN CẦU TRÊN BĂNG

“Hahahaha, Mộng, cậu không phát hiện sao, cậu rất thích hợp để làm tư vấn viên cao cấp!”

Tiêu Mộng bĩu đôi môi đỏ hồng, nghiêm túc suy nghĩ về lời của Lam Nhạn.

Muôi xào khẽ đảo, cô lắc đầu.

“Không được không được! Tôi cứ cảm thấy, cứ có chỗ nào đó nguy hiểm ý. Suy nghĩ của con nhóc nhà cậu, đến 9 phần 10 là vớ vẩn, tôi vẫn nên suy nghĩ đã.”

“Trời ạ, cậu nghĩ cái quái gì chứ!

Nghe chị đây một câu, còn hơn đèn sách 10 năm!

Tôi gợi ý cho cậu cái này tuyệt đến thế nào chứ?

Nếu cậu Kim thật sự là quả hồng mềm,

Nói không chừng, ngày mai anh ta sẽ đưa cho cậu 35 tỷ đó.

Haha, cậu nghĩ mà xem, cậu đập 35 tỷ lên mặt bàn của Trần Tư Khải…

Hihi, cậu oai phong đến mức nào chứ?

Có thể diện thế nào chứ?

Trần Tư Khải sẽ ngây ngốc thế nào, sửng sốt thế nào chứ?

Hahahaha…”

Tiêu Mộng nghĩ theo hướng mà Lam Nhạn nói, cô cũng không nhịn được mà cười điên cuồng.

Đúng thế, nếu cô có thể có cơ hội,

Đập 35 tỷ vào mặt Trần Tư Khải,

Vậy thì cũng hả giận!

“Trời ơi! Lam Nhạn! Đều tại cậu!

Suýt chút nữa thì nát rồi!

Mau tắt bếp đi! Tắt bếp!”

Hai người kêu gào ầm ĩ trong phòng bếp.

Tiêu Mộng ăn xong bữa tối, rồi ôm hoa quả của Lam Nhạn ăn một hồi,

Lúc này cô mới nhìn đồng hồ, cực kỳ không tình nguyện đứng lên,

Vươn vai: “Trời ạ, đến giờ rồi,

Tôi sợ là tôi mà còn không đến bệnh viện, cậu Kim sẽ nổi cáu mất.

Nhạn ơi, cậu nói xem, chị Mị cũng thật là,

Chị ấy cũng không nghĩ mà xem, chị ấy chỉ làm nhân hoành thánh, vậy mà lại cho 2 thìa muối.

Trời ạ, đều nói là tôi ngốc, cậu xem xem chị ấy còn ngốc hơn tôi.

Cậu Kim cũng thật là đáng thương, tôi thật sự khó mà tưởng tượng nổi,

Lúc đó cậu ấy làm thế nào mà có thể nuốt được đống hoành thánh mặn kia?”

Lam Nhạn bĩu môi, định nghĩa: “Vì thế tôi mới nói,

Cậu Kim này chắc chắn là có ý với cậu!

Này, không bằng cậu thử ra qua lại với 35 tỷ xem,

Nói không chừng, thật sự là rất ổn đó.”

Tiêu Mộng trợn mắt coi thường: “Cảm ơn chị,

Lần nào ý tưởng vớ vẩn này của cậu cũng hại tôi cực kỳ thảm.

Tôi không tám phét với cậu nữa, đi nha.”

Lam Nhạn tiễn Tiêu Mộng ra cửa, Tiêu Mộng trực tiếp chạy tới trạm xe buýt gần nhất.

Trên đường, cô mở điện thoại xem.

Mẹ ơi! Nhiều cuộc gọi nhỡ như này!

Số khác cô không biết, nhưng cô nhận ra số của Trần Tư Khải!

Số điện thoại may mắn như này, có mấy người có được chứ?

Tiêu Mộng bĩu môi: “Trời ạ, Trần gấu xấu xa gọi cho mình nhiều thế này sao?”

Xem ra anh ta tức giận rồi, thật sự là tức giận rồi!”

Vừa khéo lúc này, Trần Tư Khải lại gọi tới,

Khiến Tiêu Mộng run tay, suýt chút nữa ném điện thoại đi.

“A a a, có ma!

Làm thế nào đây, làm thế nào bây giờ, rốt cuộc mình có nên nghe không?

Tuyệt đối không được nghe! Nghe là chết chắc!”

Tiêu Mộng ấn nút từ chối, sau đó vội vàng tắt nguồn.

Tắt nguồn xong, cô mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Coi như… không nghe được tiếng điện thoại anh ta gọi tới nữa.

“Vèo vèo…” Tiêu Mộng vỗ ngực sợ hãi, nhìn về phía trước,

“Này! Tôi muốn lên xe buýt!

Đừng đi nha! Chờ tôi với! Còn có một người nữa!

Bác tài! Bác tài! Chờ tôi với!”

Phía sau chiếc xe buýt đã từ từ lăn bánh, có một cô nhóc nhếch nhác đuổi theo.

Trần Tư Khải đen mặt, hung dữ mắng một câu.

“ĐM! Con nhóc này thật sự là ăn gan hùm mật gấu rồi!

Vậy mà dám không nghe máy của mình?

Tức chết mất!”

Trần Tư Khải đã thay sang bộ đồ khúc côn cầu trên băng, trước khi đội mũ lên, anh ta lại không nhịn được gọi cho Tiêu Mộng lần nữa.

Anh ta đoán được, cô nhóc vẫn đang tức giận.

Đã qua mấy tiếng rồi,

Cô cũng nên bớt giận rồi chứ?

Thật ra Trần Tư Khải đã chuẩn bị sẵn phải ăn nói nhẹ nhàng, anh ta định nói ngon nói ngọt để dỗ cô nhóc này,

Thế nhưng…

Cô nhóc kia lại trực tiếp không nghe máy!

Tôi không tin, tôi gọi cho cô lần nữa, tôi xem cô có nghe không?

Trần Tư Khải lại gọi cho Tiêu Mộng…

Giờ thì lại càng thêm tức giận, vậy mà cô lại tắt nguồn!

“Tắt nguồn? Vậy mà lại cố ý tắt nguồn?

Hay lắm, cô thật sự quá giỏi rồi, Tiêu Mộng!

Vậy mà lại dám tắt nguồn! A a a…”

Trần Tư Khải tức đến mức đấm mạnh một đấm lên tủ để đồ, suýt chút nữa đánh gãy giá tủ để đồ.

Khi Trần Tư Khải thay đồ xong, xuất hiện trên sân khúc côn cầu trên băng,

Lôi Bạc và Lưu Diệc Hàn chờ ở bên trong đều cùng rùng mình.

Mẹ ơi, nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của Tư Khải xem!

Hình như cậu ấy là đế vương đang nổi giận đùng đùng, dáng vẻ cả người đầy sát khí đi tới.

Lưu Diệc Hàn sợ đến mức chân run cầm cập: “Hu hu hu, số tôi làm sao thế,

Bị điều đến sa mạc Sahara làm đã đành,

Vì sao ngay trước khi đi còn phải chịu dày vò không thuộc về mình như này chứ?

Lôi Bạc, với hiểu biết của tôi về nhân cách của cậu,

Nguy cơ lần này của tôi, tuyệt đối là do cậu gây ra.”

Lôi Bạc nhìn Trần Tư Khải từ từ lại gần, giọng nói cũng hơi run run,

“Trời ạ, tôi không ngờ hôm nay cậu ấy lại tức giận đến thế,

Người anh em, tôi sợ là hôm nay, hai người chúng ta phải chôn xác ở đây rồi.”

Lưu Diệc Hàn cũng không nói gì, cúi đầu, nhắm mắt.

Lôi Bạc hỏi: “Cậu làm gì thế? Tôi nói cậu có nghe thấy không?”

Lưu Diệc Hàn buồn bã nói: “Nghe thấy rồi! Không phải tôi đang mặc niệm 3 phút cho mình trước sao?”

Quả nhiên, đúng như Lưu Diệc Hàn và Lôi Bạc nghĩ,

Hôm nay, Trần Tư Khải giống như uống phải thuốc tăng lực,

Anh ta có nên tranh hay không, anh ta đều huých vài người, xông tới giành lấy.

Dường như, anh ta đến sân khúc côn cầu trên băng, chính là để đè bẹp đám người nào đó.

Vừa bắt đầu, sân khúc côn cầu trên băng đã loạn lung tung.

Hai người Lôi Bạc và Lưu Diệc Hàn là một đội, vậy mà bọn họ lại không đi tranh bóng tuyết,

Mà cùng có chung mục đích, chạy thoát thân.

Hận không thể trượt đi càng xa càng tốt, đương nhiên, là cách tên nhóc Trần Tư Khải kia càng xa càng tốt.

Mà Trần Tư Khải lại lạnh lùng nhìn toàn sân trượt,

Đương nhiên, anh ta cũng nhìn thấy hai tên kia không để ý thi đấu,

Tên nhóc chạy trốn mất dạng, nở nụ cười lạnh.

Hai tên nhóc thối! Muốn chạy?

Đừng nói là cửa, đến cửa sổ cũng không có!

Trần Tư Khải ra sức trượt đi,

Hất vài người ra,

Tiếng két két cực kỳ chói tai.

Bóng tuyết luôn nằm trong tầm kiểm soát của Trần Tư Khải,

Phía sau anh ta, có người của hai đội đuổi theo.

Lôi Bạc vừa quay đầu nhìn, vừa ra sức trượt về phía trước,

Anh ta mới không thèm để ý bóng tuyết ở chỗ ai,

Hiện giờ anh ta chỉ trông mong một điều, nhanh chóng kết thúc trận đấu,

Anh ta mới được giải thoát!

“Này! Bạc!

Không hay rồi!

Tư Khải đuổi tới rồi!

Mau trượt nhanh lên!”

Lưu Diệc Hàn thở hồng hộc,

Lúc này, hận bản thân không thể mọc ra tám cái chân.

Bộ đồ trên người, lại thêm mũ bảo vệ,

Lúc này đều trở nên phiền toái,

Càng gấp, càng không trượt được.

Trần Tư Khải thành thục trượt tới, tốc độ rất nhanh,

Thoáng cái liền lướt qua người Lưu Diệc Hàn,

Liền nghe thấy “Bịch!” một tiếng rất mạnh,

Lưu Diệc Hàn bị huých ngã ra xa mấy mét, đập mạnh vào hàng rào bảo vệ.

“A… Đau quá!”

Lưu Diệc Hàn cố ý gào to.

Anh ta muốn gào cho Trần Tư Khải nghe thấy,

Hy vọng anh ta có thể có chút đồng tình,

Đừng huých anh ta nữa.

Trần Tư Khải là ai chứ?

Đó là tên nhóc ghi thù nhất,

Anh ta liếc nhìn Lưu Diệc Hàn, cố ý huých vào đội viên của mình,

Khiến tên kia bị huých bay, lại có khéo hay không,

Tên nhóc kia thoáng cái liền đâm vào người Lưu Diệc Hàn,

Đè Lưu Diệc Hàn dưới thân mình.

“Á a….”

Lưu Diệc Hàn kêu thảm thiết, cảm thấy tim phổi cũng bị đè phọt ra ngoài.

Quá… hiểm độc!

Tự mình không đến mà huých, lại còn huých gián tiếp một cú ác như thế.

Huhuhu, không phải anh ta chỉ đặt lòng tốt nhầm chỗ một lần sao?

Anh ta cũng không biết chập mạch chỗ nào nữa,

Mềm lòng, gọi Tiêu Mộng đi thang máy một chuyến,

Liền trở thành tình cảnh như giờ.

Anh ta ra đúng chuẩn là tự đào hố chôn mình.

Anh ta oan mà!

Tuyết rơi tháng sáu cũng không oan bằng anh ta!

Lưu Diệc Hàn ôm ngực, đau đến mức phải nghiến răng chịu đựng.

Còn Trần Tư Khải đã đuổi theo Lôi Bạc.

“A A… Tạm dừng! Trọng tài! Chân tôi bị chuột rút,

Tôi cần tạm dừng! Thay người!”

Lôi Bạc lắm trò, anh ta vừa ra sức trượt về phía trước,

Vừa kêu gào với người gọi là trọng tài trên khán đài.

“Tôi muốn nghỉ ngơi! Chân tôi bị chuột rút!”

Tuýt

Vị trọng tài tốt bụng kia lập tức thổi còi tạm dừng.

Lôi Bạc giơ nắm đấm, tự khen ngợi cho sự nhanh trí của mình.

Nhưng lại nghe thấy tiếng gió thổi vù vù truyền tới!

Anh ta hoảng hốt quay mặt nhìn, Trần Tư Khải xông về phía anh ta nhanh như chớp!

Lôi Bạc sợ đến mức hồn bay phách tán, mắt trợn to,

Duỗi tay kêu lên: “Không được như vậy!

Phạm quy! Người ta đã tạm dừng rồi!

Phải nghe lời của trọng…”

Lời còn chưa nói hết, “Bịch” một tiếng rất vang,

Lôi Bạc bay ra ngoài,

Rầm! Lôi Bạc ngã mạnh một cái, đâm vào hàng rào bảo vệ.

Trần Tư Khải cởi mũ, cười lạnh với Lôi Bạc:

“Như này mới xứng đáng với cậu, được rồi, lần này cậu thật sự có thể nghỉ ngơi rồi.”

“ĐM… Nếu đã sinh Tư Khải, sao còn sinh ra Bạc!

Tên nhóc, cậu được lắm! Cậu thật sự đủ ác!”

Lôi Bạc khẽ mắng, hít thở cũng thấy tức ngực.

Anh ta thê thảm liếc về phía Lưu Diệc Hàn,

Phát hiện Lưu Diệc Hàn đang cười nhe răng với anh ta.

Lôi Bạc hít vào, cả người đau đớn, được mấy người miễn cưỡng khiêng dậy.

Đầu ngón tay anh ta chỉ về phía Lưu Diệc Hàn đang cười xấu xa ở bên kia,

Mắng: “Đồ khốn! Cậu còn cười được?

Tôi thê thảm hơn cậu, cậu vui thế sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK