CHƯƠNG 3: TRAI BAO CHUYÊN NGHIỆP.
Tiêu Mộng bị câu hỏi đơn giản này làm cho đóng băng.
Ngủ ở đâu sao? Không lẽ phải nói rằng cô cũng không biết mình đã ngủ ở đâu nữa sao, dù sao cũng là ngủ ở một căn phòng tổng thống rất lớn ở một khách sạn rất lớn mà?
Hay là nói, hôm qua chị mày ngủ dưới thân của một người đàn ông lạ lẫm?
Tiêu Đình Nhiên khinh miệt nhìn bộ dang ngây ngốc này của chị gái mình, cô bĩu môi: “Hừ, không có bản lĩnh nói xạo thì đừng có đi học người ta làm chuyện xấu.”
“Chị, chị không có, không có làm chuyện xấu…”
Chỉ là làm sai một chuyện sau khi say thôi…
Hơn nữa còn phải ngậm đắng nuốt cay nữa kìa…
Vào mùa hoa tuổi mười tám, Tiêu Mộng xác định, cô đã mắc sai lầm vào cái đêm hoang đường sau kỳ tốt nghiệp trung học phổ thông rồi.
Tiêu Đình Nhiên lại liếc nhìn chị gái một cái, sau đó xù lông lên: “Sao mắt của chị giống y như con thỏ vậy, đỏ le đỏ lét? Chị mới khóc sao? Bị người ta bắt nạt hả?”
“Hả, không, không có! Chị không có bị bắt nạt gì hết!!” Giống như là bị giẫm phải đuôi vậy, Tiêu Mộng vội vàng trực tiếp phủ nhận.
Ngữ khí còn mang theo vài phần hoảng loạn và chột dạ nữa.
Tiêu Đình Nhiên cắn một miếng bánh: “Một bạn học nữ của chị gọi điện thoại tới xin phép cho chị, nói là chị đi nhà chị đó ngủ, chị đó là ai?”
Bạn học nữ nào?
“Ai?” Tiêu Mộng hoàn toàn ngơ ngác, cô cũng không biết là ai a!
“Kỳ lạ nha, chị ngủ ở nhà ai mà chị còn không biết đó là ai nữa?”
Tiêu Mộng cắn chặt răng, Tiêu Đình Nhiên chết tiệt, sao mà cô cứ cảm thấy con nhỏ này rất có tư chất trở thành thám tử thế nhỉ? Thật là biết cách thẩm vấn người khác a!
Là do mình quá ngốc, hay là do nha đầy này quá xảo quyệt vậy?
“Em rõ ràng là biết đó là ai mà còn cố ý hỏi chị nữa, có ai hay làm khó chị gái mình như em không? Đúng thật là! Nếu còn lải nhải nữa, chị sẽ không cho em lấy tiền đi chơi cho hai ngày nghỉ hè nữa! Hừ!”
“Ai ya, hở chút là lại lấy chuyện du lịch ra nói, chị keo kiệt quá đi!” Tiêu Đình Nhiên bĩu môi, vẻ mặt bất mãn, nhưng mà Tiêu Mộng rõ ràng đã xài đúng chiêu rồi, ra ngoài du lịch chính là điểm yếu của Tiêu Đình Nhiên mà.
Tiêu Mộng tìm lại khí thế cho mình, cô vênh mặt lên đi vào căn gác mái.
Sau đó cô nấp vào trong toilet, lúc này mới dùng sức giậm giậm chân trước gương.
Thất thân rồi, bản thân không còn được hoàn mỹ nữa, không được hoàn chỉnh nữa, không phải người con gái tốt rồi…hu hu…
————-
[Con trai của Chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Thiên Nhất đã lặng lẽ về nước!]
“Con trai của Chủ tịch hội đồng quản trị mà cũng đáng được truyền thông điên cuồng đưa tin như vậy sao? Không lẽ không còn tin gì khác để nói à, thật tình, về nước thì về nước chứ, tối ngày du học sinh về nước, phú nhị đại, nhị thế tổ các kiểu, ngoài mấy thứ này ra chẳng còn thứ gì khác à, haiz, đúng là nhàm chán!”
Tiêu Mộng ngồi trên chiếc ghế dài ở trong vườn hoa, tuỳ tiện lật lật tờ báo, miệng thì cảm thán không ngừng.
Chắc là do gần đây xui xẻo nên cô nhìn cái gì cũng thấy không thuận mắt thì phải, ngay cả Tiểu Hoàng ở bên nhà hàng xóm mà cô cũng thấy ghét rồi.
Tiểu Hoàng là một con chó Alaska nhỏ rất đáng yêu, cả thân mọc đầy lông màu trắng như tuyết, giống như là một con hồ ly trong núi tuyết vậy, mà cũng không biết chủ nhà đó bị sao mà lại đặt nó tên là Tiểu Hoàng nữa.
Bởi vì cái đêm quỷ dị hoang đường đó mà gần đây tâm trạng của Tiêu Mộng cực kỳ tồi tệ.
“Cái gì mà nhàm chán chứ, thái tử của tập đoàn Thiên Nhất về nước rồi, đây chẳng lẽ không phải là tin tức lớn khiến người người hưng phấn sao? Trần Tư Khải đó chính là người đàn ông đơn thân đẹp trai giàu có trong lòng của không biết bao nhiêu thiếu nữ đó!”
Lam Nhạn hung hăng xoa xoa đầu của Tiêu Mộng một cái, rồi vòng qua ghế ngồi cùng với Tiêu Mộng, cô giật lấy tờ báo và tiếp tục cảm khái: “Cậu có biết nhà bọn họ có bao nhiêu tiền không? Ai yo yo, nếu mà đổi ra tiền giấy thì sẽ nhiều đến nỗi cậu lãng phí đến mấy thế kỷ cũng không hết a!”
Tiêu Mộng chả thèm quan tâm, cô bĩu môi rồi bắt đầu xoi mói: “Nhà anh ta có tiền thì cũng có liên quan gì đến tớ đâu, tiền nhà anh ta cũng không tới lượt tớ lãng phí mà! Mấy cái phú nhị đại có tiền đó đáng ghét muốn chết.”
“Tớ thấy cậu là vì hâm mộ người ta nên mới xỉa xói như vậy thì có!”
“Lam Nhạn! Cậu ra ngoài chơi vui vẻ cả một tuần mới về, bây giờ trở nên xảo trá khắc nghiệt như vậy rồi có đúng không?”
Lam Nhạn mỉm cười, cô không đọc tờ báo đó nữa mà dùng ngón tay gõ vào trán của Tiêu Mộng một cái, nói:
“Cậu đó, còn không cảm ơn tớ đàng hoàng đi? Nếu như không phải hôm đó tớ nói dối giùm cậu, nói cậu ngủ ở nhà tớ thì chắc sự diễm ngộ đêm đó của cậu đã bị vạch trần rồi không phải sao!”
“Hả!” Tiêu Mộng trừng to mắt, chiếc miệng nhỏ cũng há to ra: “Cậu, cậu nói, đêm hôm đó, cậu nhìn thấy tớ có diễm ngộ rồi?”
Lam Nhạn híp mắt lại: “Cậu đừng có nói là cậu quên rồi nha…”
“Ai ya, cậu mau nói những gì cậu biết cho tớ nghe đi, tớ thật sự quên rồi!”
Lam Nhạn hít một hơi thật sâu: “Cậu cũng quên mất chuyện tớ với lớp trưởng đi thuê phòng rồi hả?”
“Cậu với lớp trưởng đi thuê phòng sao!!!” Tiêu Mộng cất cao giọng nói, sau đó lại bị Lam Nhạn hung hăng véo một cái nên liền vội vàng bịt miệng lại. Hu hu, đêm hôm đó rốt cuộc là còn xảy ra bao nhiêu chuyện hoang đường nữa a? Sao cô không biết gì hết vậy.
“Cậu uống hết ba chai Heessy giống như là uống nước lã vậy, bọn tớ còn nói, tối hôm đó cậu chính là uống để vớt vát lại vốn nữa, uống đến khi nào đủ số tiền cậu góp vào thì thôi, cậu đúng là âm hiểm mà.”
“Ba, ba chai? Ông nội tôi ơi!” Tiêu Mộng cắn đầu ngón tay của mình, khuôn mặt thì xị xuống.
Cô vốn chưa hề uống rượu, đương nhiên cũng là vì ba cô không có tiền để cho cô uống mấy loại rượu Tây đó rồi.
“Sau đó cậu uống say rồi thì bắt đầu kéo lấy bạn học nói chuyện, nói cái gì mà cậu rất là thích vị đàn anh lớn hơn cậu hai khoá hồi cấp ba nữa, nói nhiều đến nỗi ai cũng thấy phiền luôn.”
“Sau đó thì sao?”
Điều mà Tiêu Mộng muốn biết chính là sau đó sau đó nữa, tại sao cô lại nằm trên chiếc giường của khách sạn đó chứ! Đây mới chính là vấn đề quan trọng mà cô luôn cảm thấy kỳ lạ!
“Sau đó? Sau đó cậu phát hiện ra một soái ca siêu cấp đẹp trai, mọi người ai cũng chỉ nhìn từ xa thôi, chỉ có cậu là xách túi lên rồi còn hét hớn ‘Tớ phải mua anh chàng trai bao xinh đẹp đó’, sau đó thì cậu liền bay đến chỗ anh soái ca đó rồi.”
“Hả! Trai bao? Không phải chứ?” Tiêu Mộng thật sự muốn khóc rồi a, đêm hôm đó cô uống say đã bao một anh trai bao rồi ngủ một đêm sao! Hu hu hu, tấm thân trong trắng tội nghiệp của cô, cái màng tội nghiệp của cô, cứ như vậy mà bị hiến không cho một…trai bao bẩn thỉu rồi!
Tiêu Mộng dùng sức đấm vào đầu mình rồi nằm xuống ghế dài.
“Được rồi, cậu đừng đấm vào đầu mình nữa, vốn đã ngốc lắm rồi, còn đấm vào nữa thì chắc đến trường học cho mấy người ngu đần được luôn rồi đó. Ê, đêm đó cậu như thế nào? Có phải là rất sướng không? Tớ cũng không nhìn rõ người đàn ông đó lắm, chỉ thấy bóng lưng rất cao lớn, rất tráng kiện, tớ hỏi cậu, có phải là cậu được anh ta phục vụ sướng lắm không, mấy lần lên đỉnh vậy?”
“Lên cái đầu cậu! Nói bậy gì vậy!” Tiêu Mộng đỏ mặt, cô liếc cô bạn thân một cái rồi bĩu môi lầm bầm: “Tớ không cảm giác được gì hết, lúc tỉnh lại thì trời sáng rồi, khi phát hiện tớ không mặc gì hết, tớ sợ muốn chết luôn, nhân lúc cái người đó đang tắm tớ đã chuồn rồi. Tớ làm sao đây, Nhạn, cậu nói tớ rốt cuộc nên làm sao đây, tớ làm mất cái lớp màng quý giá đó rồi! Sau này tớ làm sao làm người đây, sau này tớ làm sao còn mặt mũi theo đuổi đàn anh mà tớ thích nữa chứ a a a!”
Lam Nhạn nhíu mày: “Mộng, cậu cho tiền cho người ta chưa?”
“Cái gì cơ?” Sắc mặt Tiêu Mộng chợt khựng lại, đôi mắt mở to ra.
“Người ta là trai bao chuyên nghiệp, không lẽ cậu không trả tiền cho người ta hả?”
“Không, không có…tớ không nhớ là phải để lại tiền cho anh ta…”
Lam Nhạn đưa tay lau mồ hôi: “Vậy cậu thật thiếu đạo đức rồi, cậu hưởng thụ người ta cả một đêm, người ta phải nhờ số tiền đó ăn cơm đó, Mộng, tiền nào cũng có thể thiếu được, nhưng tiền bán thịt thì không được thiếu, cậu nghĩ đi, người ta làm trai bao có dễ dàng gì không?”
Ầm!
Tiêu Mộng bị những lời của Lam Nhạn làm cho choáng váng.
Trong thời gian đó, cô bị mất đi tấm màng quý giá, đến cuối cùng lại biến thành sai lầm trong thời thiếu nữ của cô.
“Sao tớ lại uống nhiều rượu như vậy chứ!” Tiêu Mộng than thở với trời.
Một thời gian sau đó, mỗi lần nhớ đến chuyện này là Lam Nhạn lại không hề buông tha mà chọc Tiêu Mộng: “Cô gái xấu xa chơi trai bao ơi, cậu bị người ta mắng không biết bao nhiêu lần rồi a.”
Thời gian nghỉ hè đẹp đẽ chỉ có hai tháng, trong thời gian này, cả Tiêu Mộng và Lam Nhạn đều phải đi làm thêm kiếm tiền.
Điều kiện gia đình của Lam Nhạn còn tốt hơn một chút, nhưng nhà của Tiêu Mộng thì không ổn, mẹ cô mất từ sớm, ba cô thì lái xe buýt ở một công ty xe buýt, mỗi ngày đều phải đi sớm về khuya, mệt mỏi rã rời, nhưng cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.
Em gái nhỏ hơn cô một tuổi học hành cũng chả tốt gì, bây giờ đang học trung học, còn cô năm nay lại phải lên Đại học, vấn đề học phí trở thành sự khó khăn cho gia đình cô, cho nên Tiêu Mộng cần phải đi làm kiếm tiền.
Cô đến rất nhiều tiệm sách, tiệm bánh kem, tiệm hoa, tiệm in ấn, siêu thị mini, nhưng đều không có tuyển người, vì hết cách nên Tiêu Mộng đành đến các công ty để hỏi xem có các công việc ngắn hạn như bưng trà nước, hay quét dọn gì không.
Hôm nay, cô đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại phỏng vấn của một công ty, bảo cô ngày hôm sau đến ứng tuyển ở đường nào đó, toà nhà nào đó.