CHƯƠNG 39: BỎ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI RA
Bởi vì gương mặt của cô vẫn còn mang vẻ con nít sao?
Mỗi lần ra đường chơi với cô em gái Tiêu Đình Nhiên, mọi người vẫn thường hay nghĩ cô là em gái của Tiêu Đình Nhiên, ghét ghê!
Vẻ mặt đáng yêu ấy của Tiêu Mộng làm cô gái ấy bật cười, bèn vuốt tóc Tiêu Mộng rồi nói: “Em đúng là một người có thể mang lại cảm giác ấm áp cho người khác. Em biết không, lâu rồi tôi chưa cười tiếng nào, nhưng hôm nay cười mấy lần liền, cảm ơn em nhé!”
Tiêu Mộng quay đầu nhìn đôi mắt to tròn của cô ấy, xem ra chắc chị gái này buồn bã là vì gặp trắc trở trong chuyện tình duyên.
Lẽ nào vết sẹo trên cổ tay là do chị ấy cắt tay tự sát à?
Cô cảm thấy hết sức áy náy.
“Chị ơi, có chuyện gì thì chị cứ nghĩ theo hướng tích cực ấy, hôm nay em còn nhìn thấy đàn anh mà em yêu thầm đi với bạn gái, lúc ấy em buồn chết đi được. Nhưng mà, chỉ cần ăn uống no đủ, ngủ ngon là được rồi, tất cả đều sẽ qua thôi. Mất đi một bạn trai thì sẽ có vô số bạn trai khác ùn ùn khéo đến! Ha ha ha, phải lạc quan, chị ơi, chị phải học cách lạc quan đó!”
Cô gái ấy không khỏi cười khẽ.
Cái gì mà “vô số bạn trai ùn ùn kéo đến chứ”, buồn cười chết đi được.
Cô gái ấy viết vài chữ trên tờ giấy rồi đưa cho Tiêu Mộng: “Này em gái, chị với em có duyên, nói chuyện với em cũng thấy nhẹ nhõm hẳn. Đây là cách thức liên lạc của chị, sau này chúng ta có thể tiếp tục gặp nhau nữa.”
“Dạ! Chị ơi, ngày khác em sẽ đi vẽ chung với chị. Chị vẽ người trong lòng, còn em sẽ vẽ cảnh đẹp mà em nhìn thấy.”
Tiêu Mộng nhìn hàng chữ thanh thoát ở trên tờ giấy.
Chữ giống như người vậy. Người đẹp, chữ cũng đẹp, lại thêm một hàng số, đây là số điện thoại của cô ấy, còn có một cái tên rất hay: Tô Lam.
“Tô Lam…Chị ơi, tên của chị nghe hay quá! Tên của em dở tệ à, sau này đi làm em phải đổi sang cái tên nào Tây một chút cho nó hay. Em tên là Tiêu Mộng. Ôi chao, đến giờ đi làm của em rồi, không nói chuyện với chị nữa, em phải đi làm thôi. Nếu có thời gian thì em sẽ gọi điện cho chị nhé!”
“Ừm, được rồi.”
Tô Lam dịu dàng cười với Tiêu Mộng, trông Tiêu Mộng cứ như con bọ chét vậy, nhảy nhót đi về phía trước.
Tô Lam…Tô Lam…cái tên mới đẹp làm sao.
Tại sao tên mình không phải là Lam? Tại sao không phải là Tiêu Lam kia chứ?
Ba ơi là ba, sao lúc ba đặt tên cho con không tìm người nào giỏi giang đề xuất ý kiến cho ba kia chứ?
Ôi, Tiêu Mộng bi thương vô cùng…
Chạy đến trước cửa câu lạc bộ Dạ Mị, Tiêu Mộng giơ tay lên lau mồ hôi, chuẩn bị xông vào trong.
Đột nhiên bị người nào đó chặn đường.
“A…Ai vậy!”
Tiêu Mộng sợ hết hồn.
“Cô nhóc, tôi đến rồi mà em còn chưa đến nữa, tôi đã đợi em một lúc lâu rồi đấy.”
Kim Lân nhe răng cười toe toét, anh ta cúi đầu nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên mũi cô.
“Hả? Anh là ai vậy?” Tiêu Mộng ngẩng đầu, vùng vẫy khỏi vòng tay của Kim Lân: “Anh nhận nhầm người rồi, tôi còn phải đi điểm danh nữa, không dây dưa với anh được đâu.”
“Ê! Cô nhóc!”
Kim Lân cắn răng kéo Tiêu Mộng trở lại, tức giận nói: “Cô nhóc, khi nãy em nói gì? Em không quen tôi à? Em đừng nói với tôi rằng em đã quên mất tôi rồi nhé!”
Tiêu Mộng nhíu mày cẩn thận nhận mặt anh ta, cuối cùng mới như chợt bừng tỉnh, chỉ tiếc là, mười mấy giây cố gắng nhớ lại của cô, lại khiến Kim Lân như gặp phải đả kích nặng nề. Gương mặt này của anh ta…để ở đâu mà không phải là tấm bảng hiệu kia chứ?
Thế mà cô nhóc này lại…quên mất anh ta à?
“Nhớ ra tôi chưa?”
“Ừm ừm, nhớ ra rồi, anh là người đã cứu tôi hồi hôm qua.” Cái tên này điên rồi…hoặc là đang trên đà điên loạn.
“Hôm nay tôi đến là để tìm em đấy.” Suýt chút nữa Kim Lân đã nói từ “tìm” thành từ “gạ” mất: “Cô nhóc, có phải em cảm động lắm đúng không?”
Tiêu Mộng sốt ruột đến nỗi chân muốn nổi lửa đến nơi, cô đẩy Kim Lân ra, chạy thẳng vào trong Dạ Mị, vừa chạy vừa nói: “Tôi phải đi ký tên! Nói chuyện sau nha!” Tiêu Mộng là cái đồ không tim không phổi. Cô cuống quýt chạy vào Dạ Mị rồi đâm sầm vào một người đàn ông cường tráng: “Ôi!” Tiêu Mộng xoa lồng ngực bị va đập đến đau nhói của mình, vừa liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi không nhìn thấy…xin lỗi anh.”
Người đàn ông cường tráng kia vẫn cất tiếng chửi bới trước: “Đm! Đến ông đây mà mày cũng dám đụng à? Mắt mũi của mày để ở đâu? Mù rồi à? Dập đầu xin lỗi ông đi rồi ông tha cho mày!”
Dập đầu hả? (⊙_⊙)
Tiêu Mộng cứ nghĩ là mình nghe nhầm chứ.
Chẳng qua chỉ là vô tình va phải anh ta một cái mà thôi, có cần phải hung dữ như vậy không?
“Tôi thật sự không cố ý đâu, tôi xin lỗi anh rồi mà còn chưa được nữa sao? Xin lỗi anh, xin lỗi anh.”
Tiêu Mộng cười bồi, hai tay chắp trước ngực, vái xuống một lần, khom lưng tỏ ý xin lỗi anh ta.
Người đàn ông cường tráng ấy liếc nhìn cô, rồi nắm vạt áo của Tiêu Mộng, nhấc người cô lên, đầu ngón chân của Tiêu Mộng chấm đất, suýt chút nữa đã bị nhấc bổng lên.
Anh ta rất khỏe!
“Tao đã nói rồi, phải dập đầu, mày phải dập đầu cho ông! Dập đầu cho ông, ông sẽ tha cho mày! Có nghe thấy không!” Mùi rượu tỏa ra từ miệng của hắn ta xộc thẳng vào mặt Tiêu Mộng. Kim Lân thở dài, thong thả đi về phía bọn họ.
Anh ta ốm hơn hắn, nhưng lại cao hơn hắn, hai người đứng cách nhau một mét, rõ ràng trông Kim Lân điển trai và phóng khoáng hơn hắn ta nhiều. Còn mặt mũi cái tên cường tráng nọ đen như Bao Công.
“Ồ, anh đây cho mi cơ hội ba giây, thả cô gái của anh xuống! Bằng không…hừ hừ…cái khác thì anh đây không dám nói, nhưng một cú điện thoại có cũng thể gọi 200 người trong Chính Hổ Đường đến đây, đến giẫm cũng có thể giẫm chết mi.”
Hả? Cái tên cường tráng run tay, vội thả Tiêu Mộng xuống ngay. Hắn ta hơi bất ngờ nhìn Kim Lân: “Anh là…”
Kim Lân kéo quần áo Tiêu Mộng lại cho ngay ngắn, rồi mới xoa đầu cô, giống như đang dỗ dành con nít vậy, nói rằng: “Ngoan nhé, ở đây không còn việc của em nữa, em vào điểm danh đi. Lát nữa tôi sẽ đi tìm em ha.”
Tiêu Mộng e sợ người đàn ông cường tráng, hết sức thô bạo nọ, cô rụt cổ, lúc toan quay người bỏ đi lại nhẹ nhàng lắm cổ tay Kim Lân, đưa gương mặt trẻ con của mình vào sát người anh rồi thì thầm: “Anh cẩn thận một chút, hắn ta khỏe lắm.”
Gương mặt Kim Lân chợt đỏ bừng.
Trời ạ, cô bé ngọt ngào của anh ta bắt đầu quan tâm đến anh ta rồi!
Hạnh phúc ghê!
Nếu như…Đương nhiên chỉ là nếu như…nếu như hiện giờ, cô nhóc này có thể kiễng gót chân, chủ động hôn lên môi của anh ta thì…
Kim Lân bảo đảm, Tiêu Mộng có bắt anh ta đi chết thì anh ta cũng không sẽ không do dự gì cả, đến mắt cũng không cần chớp: “Ừm, cưng không cần phải lo, không có việc gì là anh không giải quyết được cả!”
Kim Lân nở nụ cười cợt nhả, nắm ngược lại bàn tay bé nhỏ của Tiêu Mộng rồi nhướng mày.
Tiêu Mộng chạy vội vào trong, mồ hôi lạnh vẫn còn nhễ nhại khắp người.
Cưng cái gì mà cưng chứ, cái tên này đúng là đồ đáng ghét!
Sến súa chết đi được…
Kim Lân ngẩn ngơ đưa mắt nhìn theo dáng chạy xiêu xiêu vẹo vẹo của Tiêu Mộng với gương mặt si mê.
“Khụ khụ! Xin hỏi anh là ai?” Người đàn ông cường tráng ấy cảm thấy bản thân mình bị phớt lờ, bèn ho mạnh hai tiếng, véo vào eo mình.
Đến bây giờ Kim Lân mới quay sang nhìn hắn ta, chỉ có điều, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà ánh mắt của anh ta đã trở nên lạnh lẽo.
Anh cũng chẳng buồn nói gì nhiều với hắn, chỉ móc tấm danh thiếp ra, đưa đến trước mũi người đàn ông cường tráng nọ.
“Tập đoàn tài chính vàng bạc…chắc là anh biết chứ? Hôm nay coi như cậu may mắn, nếu lần sau mà để tôi gặp cậu nữa thì cậu chết chắc rồi.”
Người đàn ông ấy ngẩn ngơ muốn chìa tay ra cầm tấm danh thiếp thiếp vàng, Kim Lân lại phất tay, cất lại vào người.
Anh ta vừa huýt sáo vừa đi vào trong.
“Tập đoàn tài chính vàng bạc? Trời ạ, hóa ra anh ta là cậu ấm của Tập đoàn tài chính vàng bạc! Trời ạ! Suýt nữa mình đã đắc tội với con ông cháu cha rồi!”
Người đàn ông ấy sờ lên trán mình, gương mặt vừa có vẻ kinh ngạc vừa hoảng hốt.
Đắc tội với người như thế, có chết thế nào cũng không biết. Nguy hiểm quá, đúng là nguy hiểm quá.
Người đàn ông cường tráng lau mồ hôi, rồi rút ra kết luận: Tuyệt đối không được xem thường bất cứ người nào, cho dù là có là con tôm nhỏ tầm thường đi chăng nữa thì cũng có thể là họ hàng của cá sấu lớn.
Đương nhiên, con tôm nhỏ trong mắt hắn ta chính là Tiêu Mộng.
Một cô nhóc ăn mặc hết sức bình thường…không ngờ lại là người phụ nữ của cậu ấm Tập đoàn tài chính vàng bạc…
Tiêu Mộng thở hổn hển chạy vào trong, nữ quản lý đang điểm danh, rõ ràng là Tiêu Mộng đã đến trễ.
“Xin, xin lỗi, em đến trễ một chút.”
Tiêu Mộng chạy đến nỗi gương mặt đỏ bừng, cô đứng ở nơi bắt mắt nhất trong đội.
Vốn dĩ cứ ngỡ nữ quản lý sẽ quát lớn vào mặt mình, nhưng không ngờ cô ấy chỉ liếc mắt nhìn cô, rồi đột nhiên đôi mắt hồ ly cong cong như vầng trăng khuyết, rồi ngọt ngào nói: “Ôi chao, Mộng à, em đâu có đến trễ chút nào, vừa đúng giờ đây này. Lần sau gặp chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi nhé, tôi có thể đổi ca cho em đó, ha ha ha…”
Một tràng cười ha ha ha làm cho tất thảy cô gái làm thêm ở đây nổi hết da gà.
Tiêu Mộng rụt cổ lại, không biết nên khóc hay cười, nhìn thấy Bạch Mị vẫy tay với mình, cô bèn vội vã sấn đến gần cô ấy, khe khẽ hỏi: “em không đến trễ chứ?” Cô sợ mình sẽ bị trừ lương.
“Không có, vừa đúng lúc quản lý nói cậu không đến trễ mà em còn lo lắng cái quái gì nữa?”
Thấy quản lý đối xử với cô bằng thái độ như vậy, mọi người đều hiểu cả.
Quả nhiên chuyện Tiêu Mộng được cậu Kim che chở là thật rồi!
Tiêu Mộng xoa tay, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
“Để tôi đi đưa cho, cô nghỉ ngơi đi.” Cô chủ động kiếm chuyện làm, đoạt một đơn giao rượu của đồng nghiệp, còn chưa đợi đồng nghiệp phản đối, đã nghe thấy tiếng nữ quản lý la lên: “Bỏ xuống! Cô bỏ xuống cho tôi!”
Tiêu Mộng sợ hãi như thể gặp phải động đất, bèn vội vàng đặt xuống.
“Quản lý, sao thế ạ?”
Nữ quản lý vỗ ngực chạy qua, thở hồng hộc: “Mộng à, em không đi giao rượu được đâu, sao em lại đi giao rượu chứ?”
(⊙o⊙). . .
Tiêu Mộng bối rối.
Công việc của cô là đi giao rượu kia mà.