Mục lục
Truyện Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma - Tiêu Mộng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 49: CON NGƯƠI KHÔNG THỂ GIỐNG NHAU
Phụt… Tiêu Mộng bật cười.
Xin lỗi Ngũ Ca, thật sự không muốn cười, nhưng thật sự thật sự không nhịn được…
“Là con người không thể giống nhau, nước biển không thể đo lường.”
Tiêu Mộng bé giọng sửa lại.
Ngũ Ca túm tóc, bất cần nói: “Dù sao chính là ý đó. Tóm lại thì, tôi nhìn không ra cô nhóc như cô có chỗ nào tốt, cũng không biết Lân bị đứt cái dây nào, vậy mà nhìn trúng cô. Lẽ nào… Cô có cái gì chúng tôi không nhìn ra… kỹ thuật?”
Ví dụ như kỹ thuật trên giường?
Bản lĩnh phục vụ đàn ông trong chuyện đó?
Ngũ Ca trợn mắt, đánh giá Tiêu Mộng từ trên xuống dưới, nhìn đến da gà da ốc của Tiêu Mộng nổi hết cả lên.
Cô hơi run nói: “Tôi trừ trẻ trung – xinh đẹp – lạc quan – chăm chỉ ra, cũng không có sở trường gì.”
Phụt… Lần này đến lượt Ngũ Ca phá lên cười.
Trẻ trung xinh đẹp?
Từ ngữ này có thể dùng để miêu tả cô nhóc sao?
Cùng lắm… cùng lắm thì ngũ quan của cô chỉ ở mức đáng yêu thôi.
Có điều Tiêu Mộng lại bất mãn trong lòng.
Loại mặt hàng như Kim Lân… Cử chỉ là giống như tên lưu manh, đương nhiên, là một lưu manh có tiền có một chút khí chất.
Cô còn nhìn anh ta không vừa mắt!
Dựa vào cái gì Kim Lân nhìn trúng cô, thì anh ta sẽ bị chập não chứ?
Quá quá quá xem thường cô rồi!
“Được rồi, đến rồi, Kim Lân ở bên trong, cô tự vào đi.”
Ngũ Ca chỉ vào một cánh cửa, sau đi xoay người muốn đi.
Dũng khí của Tiêu Mộng lúc này dùng hết rồi, túm cánh tay của Ngũ Ca lại, cầu xin: “Ngũ Ca Ngũ Ca, cầu xin anh, anh đi vào trước đi… Cùng vào, có được không? Tôi không dám vào một mình.”
Ngũ Ca cúi đầu nhìn móng vuốt của cô nhóc đang túm lấy mình, đột nhiên hiểu ra, tại sao tên Kim Lân lại mê cô rồi.
Làn da của cô nhóc này căng mướt trắng nõn!
Túm người cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái trong lòng.
Ngũ Ca có chút mất tự nhiên, khẽ họ một tiếng: “Được rồi! Tôi dẫn cô vào!”
Nói rất hào sảng, nhưng động tác đẩy cửa lại rất cẩn thận, sợ đánh thức Kim Lân.
Két… Ngũ Ca nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, Lôi Bạc đang ngồi trên ghế sô pha lập tức ngẩng lên.
“Hửm? Ngũ Ca? Anh không phải về rồi sao? Sao lại quay lại rồi?”
Ngũ Ca kéo Tiêu Mộng ở đằng sau ra, chỉ vào cô nhóc và giới thiệu: “Đây là nhân viên của quán tôi, ồ, cũng là cô nhóc mà Lân thích. Tôi nay, Lân đến Dạ Mị, chính là vì muốn nhìn thấy cô nhóc này. Khi Lân xảy ra chuyện, cô nhóc này rất lo lắng, không nhịn được mà chạy đến đây. Tôi sợ cô ấy không tìm được chỗ này nên dẫn cô ấy đến.”
Tiêu Mộng đã bị Ngũ Ca thao thao bất tuyệt giới thiệu như thế thì mặt mày ửng đỏ.
“Ầu? Cô ấy chính là cô gái Lân thích sao? Ha ha, tốt, đến đúng lúc. Vào đi, đừng đứng ở cửa. Mau vào đi.”
Lôi Bạc không dám lờ là bạn gái của Kim Lân, lập tức đứng dậy.
Ngũ Ca đẩy đẩy Tiêu Mộng, nói: “Cô ở đây cùng với cậu chủ Kim đi, tôi đi đây.”
“Ngũ Ca tôi”
Ngũ Ca mỉm cười với Lôi Tôi Khắc, quay sang nói với Tiêu Mộng: “Đêm nay còn đi cái gì nữa? Cứ ở đây cùng với người đàn ông của cô đi. Tôi đi trước đây, Bạc, không bằng cậu cũng đi, cứ để cô nhóc này ở lại trông, người đàn ông của cô ấy cô ấy trông là đúng rồi.”
Tiêu Mộng thật sự muốn hét lên: Anh ta không phải người đàn ông của tôi! Không phải! Không phải!
Đó là trong đáy lòng của cô, mà thật ra cô không có cái dũng khí đó, cô chỉ biết siết chặt ngón tay của mình, cúi đầu, mặt mày ngại ngùng.
Lôi Bạc xua xua tay với Ngũ Ca, nói: “Ngũ Ca, trời cũng đã muộn rồi, anh cũng ở đây lâu rồi, anh về đi, chuyện bên phía Dạ Mị của anh cũng nhiều, thiếu anh cũng không được, anh mau trở về đi, ở đây không cần anh lo lắng nữa, cứ để cô ấy lo đi.”
Ngũ Ca gật đầu: “Ừm, vậy được, anh rút trước đây. Cậu cũng nên thả lỏng, đừng để mệt quá. Có chuyện gì thì gọi điện cho anh, một cú điện thì anh sẽ đến ngay.”
Ngũ Ca nói xong thì rời khỏi phòng bệnh.
Trên đường đi thỉnh thoảng còn nhấc tay lên nhìn một cái, nhìn bàn tay bị Tiêu Mộng túm vào.
Hình như… Vẫn như cũ trơn trơn…
Cười hắc hắc hai tiếng, tự nói với chính mình: “sht, ông đây mấy ngày chưa có được ăn mặn, thiết nghĩ là thèm quá rồi, trở về tìm vài cô gái đến giải quyết!”
Xuống tầng, vừa ngước lên thì nhìn thấy Bạch Mị ngồi ở bên đó, anh nói: “Cô kia, cô còn đợi ở đây làm gì? Người bạn đó của cô không về đâu, cô ấy đêm nay còn phải ở cùng với cậu Kim! Cô cũng về đi, à, lẽ nào muốn ở đây qua đêm?”
Bạch Mị giật mình, đứng dậy, không dám tin: “Cậu chủ Kim giữ Mộng lại sao?”
“Cô nhóc đó tên là Mộng? Tên gì mà quê như vậy, thật quê mùa! Ừm, cô nhóc đó không đi rồi, đến cũng đến rồi, cậu Kim sẽ thả cho cô ấy về sao? Với cả, cô ấy ở lại đây cũng là đúng, ai kêu cô ấy là người phụ nữ của cậu Kim!”
Bạch Mị vẫn do dự, không muốn đi, cô ta sợ lát nữa Tiêu Mộng đi ra không tìm thấy cô ta đâu.
“Tôi… Tôi sẽ tiếp tục đợi em ấy…”
Ngũ Ca cười ha ha nói: “Cô có phải lo lắng cho bạn của cô không? Cô yên tâm đi! Cậu kim đã bị thương thành ra như vậy rồi, cậu ta còn có thể làm gì được bạn của cô chứ? Có muốn ăn, cũng phải đợi đến khi vết thương đỡ hơn một chút mới ăn được, đi thôi, đi thôi.”
Ngũ Ca kéo Bạch Mị rời đi.
Lôi Bạc nhìn cô nhóc cứ cúi đầu thì hơi ngạc nhiên.
Hửm? Lần đầu tiên Lân nhìn trúng một cô gái, khác với gu trước kia!
Sau khi cô gái này đến, một câu cũng không nói, rõ ràng là đang sợ.
Cái đầu nhỏ cúi xuống, siết chặt ngón tay, vừa nhìn là biết chưa thành niên.
“Cô… Cô là người con gái mà Lân thích sao?”
Lôi Bạc thật ra không tìm được lời nào để nói, nên chỉ có thể khô khan hỏi như vậy.
Tiêu Mộng lúc này mới ngẩng đầu lên, rất oan ức nhìn Lôi Bạc, nói: “Không phải… Tôi không muốn để anh ta quấn lấy tôi…”
Hả? (⊙_⊙)
Lôi Bạc hơi sững sờ, mắt trợn tròn, mất một lúc anh ta mới phản ứng lại, sau đó bật cười ha hả: “Ha ha ha, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!”
Tên Lân này, thì ra cậu ta lại bá đạo như thế.
Cô gái người ta không thích cậu ta, cậu ta còn sống chết quấn lấy người ta.
Haizz, từ khi nào, cậu chủ Kim của chúng ta lại lưu lạc đến bước đường thê thảm như thế này chứ?
“Nếu như cô đã không muốn Lân nhà chúng tôi quấn lấy cô, vậy cô bây giờ còn đến đây làm gì? Lẽ nào Ngũ Ca bắt cô đến đây?”
Tiêu Mộng quay sang nhìn Kim Lân đang nằm trên giường bệnh, nhìn đầu của anh ta bị quấn băng rất dày, mặt mày có lỗi nói: “Tôi nên đến… Anh ta, anh ta là vì tôi mới bị thương…”
“Ầu? Lân bị thương vì cô? Cậu ta làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
Lôi Bạc phát hiện, nói chuyện với cô gái đơn thuần như này, rất cần sự nhẫn nại.
Cô ấy sẽ không đột nhiên nói cho bạn một cách rõ ràng, mà bạn cần từng chút từng chút khơi gợi ra.
“Cũng không phải…” Tiêu Mộng lại do dự.
Cô không thể nói với người đàn ông này, khi Kim Lân đang cưỡng hôn cô, bạn của cô dùng ván cửa đập vào anh được.
“Tóm lại… tóm lại cậu chủ Kim là vì tôi mà bị thương. Tôi hôm nay đến là muốn xin lỗi anh ta, đến xin anh ta tha thứ.”
Lôi Khắc Tiêu chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, híp mắt nhìn Tiêu Mộng, đột nhiên phát hiện, cô nhóc này lớn lên thật sự rất đáng yêu!
Mắt rất to, rất có hồn.
Miệng nhỏ môi hồng, rất dụ người.
Thân thể…
Nhìn thì giống như đứa trẻ, nhưng cẩn thận nhìn vào phần ngực mới phát hiện rất có thịt!
Quả nhiên! Quả nhiên cô gái mà Kim Lân nhìn trúng, đều không phải bình thường!
“Ừm, ý của cô tôi hiểu rồi, có điều Lân còn đang hôn mê, câu xin lỗi này của cô xem ra tôi nay không thể nói được rồi.”
Không ngờ, Tiêu Mộng nghe được câu này, không những không tiếc, vậy mà lập tức mỉm cười.
Nụ cười rạng rỡ, đẹp đến mức khiến tâm thần của người ta bị đảo loạn.
“Thật sao? Đêm nay anh ta sẽ không tỉnh lại? Ha ha, quá tốt rồi! Như thế không phải là tôi không đến, mà khi tôi đến, là anh ta không tỉnh lại! Đợi đến khi anh ta tỉnh lại, anh có thể nói với anh ta, nói tôi đã từng đến, là đến xin lỗi với anh ta. Ha ha, vậy thì tôi đi đây, dù sao tôi ở đây cũng không có tác dụng gì.”
Hở? (⊙_⊙)
Lôi Bạc bị cô gái mang dáng vẻ hoạt bát làm cho kinh ngạc.
Cô nhóc này, xem ra sớm đã suy nghĩ đến việc rời đi rồi?
“Từ từ đã!”
Lôi Bạc gọi Tiêu Mộng lại.
Tiêu Mộng xoay người, môi bặm lại, bất mãn nói: “Từ từ để làm gì?”
Lôi Bạc chỉ vào Kim Lân, đề nghị: “Hay là… cô gọi cậu ta tỉnh lại?”
“Á!” Tiêu Mộng bị dọa đến mức nhảy dựng lên, nhìn Lôi Bạc, lại nhìn Kim Lân, túm túm tóc, hoảng hốt nói: “Gọi anh ta tỉnh lại? Vẫn, vẫn là không nên đâu. Người bệnh người ta cần cố gắng nghỉ ngơi, gọi người ta tỉnh dậy… Điều này cũng quá không có nhân đạo rồi?”
Lôi Bạc lại lường được trước, thấy bộ dạng Lân chật vật theo đuổi cô gái này, nếu như cứ như thế mà thả cô nhóc đi, về sau Lân biết chắc sẽ phát hỏa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK