Mục lục
Truyện Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma - Tiêu Mộng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 324

Đều biết, Trần Tư Khải là một người che giấu bản thân rất tốt, thực ra trong lòng anh ta nghĩ cái gì, không ai hay biết.

*** Lưu Diệc Hàn ngẫm nghĩ rồi nói: “Hả? Không phải trước kia cậu nói, tương lai cậu cưới ai cũng không quan trọng sao? Nếu ba cậu đã nhắm trúng công chúa băng đảng, vậy tại sao cậu không nghe lời ông ấy, lập tức lấy cô ta? Băng đảng… Bối cảnh của cô gái này quả thực lớn mạnh. Nếu như lấy cô ta, ước chừng công ty chúng ta sẽ sẽ thành công ty tích hợp đa quốc gia lớn nhất thế giới.”

Trần Tư Khải híp mắt lại, trong ánh mắt xẹt qua chút sầu muộn: “

“Nếu như là trước đây… tôi không quá quan tâm sẽ lấy ai …”

“Hử?” Lưu Diệc Hàn ngạc nhiên nhìn Trần Tư Khải.

Những lời này của Tư Khải là có ý gì?

Trước đây?

Trước đây không quan tâm, vậy bây giờ quan tâm rồi ư?

Tại sao lại quan tâm?

Lẽ nào là vì… Trần Tư Khải khẽ thở dài, cầm một khẩu súng lục tinh xảo trên bàn lên, nhanh chóng chơi đùa trong lòng bàn tay, cuối cùng nhắm vào một nơi xa xăm ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Bây giờ… tôi không muốn cưới một người phụ nữ vừa nhìn đã thấy chán ghét.”

Lưu Diệc Hàn cố nhịn, nhưng cuối cũng không chịu được, nhìn vào bóng lưng cường tráng của Trần Tư Khải, hỏi dò: “Là vì Tiêu Mộng sao?”

Xoạt! Trần Tư Khải lập tức quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lưu Diệc Hàn, đầu súng cũng tự nhiên nhắm vào Lưu Diệc Hàn.

Ô… Lưu Diệc Hàn vô thức giơ hai tay lên, mắt trợn tròn.

Mẹ ơi, khẩu súng này rất dễ ra đạn đó!

“Diệc Hàn, lời này, cậu giữ trong lòng, kệ nó ở đó!” Trần Tư Khải lạnh lùng nói, vẻ mặt âm trầm: “Truyền ra ngoài, nếu như đến tai người phụ nữ Anna kia, cậu chắn đầu súng cho tôi trước!”

Vẻ mặt Lưu Diệc Hàn tái nhợt, gật mạnh đầu: “Tư Khải, cậu yên tâm! Những lời này, cũng chỉ nói lúc có có hai ta thôi, chắc chắn sẽ giữ chặt trong lòng!”

“Ừ, vậy thì tốt.”

Trần Tư Khải khịt mũi, quay người lại, đặt khẩu súng xuống.

Lưu Diệc Hàn thầm vỗ ngực, thở phào.

Chết tiệt, Tiêu Mộng, đã nói cô là đồ phiền phức mà, chỉ cần là việc liên quan đến cô, tôi liền gặp đen rủi.

Vừa mới nhắc đến cô, tôi suýt chút nữa bị Tư Khải bắn một phát!

Thế nhưng, nhìn phản ứng thái quá của tư Khải, Tư Khải thật sự là vì Tiêu Mộng mà bài xích chuyện kết hôn này.

*** Khi nhận được cuộc gọi của Trần Tư Khải, Anna vui mừng khôn xiết.

Biết ngay tên này không trái lời cô ta, cô ta là ai? Trên đời này, có mấy người lên mặt với cô ta chứ?

“Tư Khải, haha, tiệc tối sao? Được, tôi muốn anh đích thân tới đón tôi.” Anna cười đắc ý.

“Được.” Trần Tư Khải mặt không biểu cảm ngắt điện thoại.

Bên dưới khách sạn 5 sao đỗ rất nhiều xe sang, nhìn rất bắt mắt.

Trần Tư Khải ngồi trong một chiếc xe dáng dài, cau mày hút thuốc.

Nếu Tiêu Mộng ở bên cạnh, anh ta hút thuốc sẽ rất cẩn thận, thế nhưng người anh ta đang đợi là Anna, anh ta không quan tâm trên người có mùi khói thuốc hay không.

200m xung quanh khách sạn đã bị cách ly hoàn toàn.

Có thể thấy được rất nhiều người của Chính Hổ Đường đang cầm súng đứng ở bên ngoài.

Khang Tử cầm bộ đàm, thỉnh thoảng lại hỏi người phụ trách các vị trí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK