Mục lục
Truyện Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma - Tiêu Mộng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 88 TƯ KHẢI CŨNG CÓ LÚC THÂM TÌNH

Tiêu Mộng thở dài, từ bỏ phản kháng:

“Được rồi được rồi, anh đừng kêu gào nữa, nói đi,

Vị tổ tông kia đang ở đâu?”

Lưu Diệc Hàn vui mừng, nhưng vẫn nói lạnh lùng như trước:

“Dạ Mị! Phòng 8808!”

Đàm phán thành công, Lưu Diệc Hàn cũng không nói nhiều nữa,

Trực tiếp ngắt máy.

Đột nhiên nhớ lại,

Vừa rồi con nhóc kia nói anh ta cái gì… kêu gào?

Anh ta là động vật sao, vậy mà lại dùng từ đấy cho anh ta?

Con nhóc kia, ăn nói ngày càng to gan.

Tiêu Mộng vuốt tóc, giậm chân.

“A a a a, kiếm trước tôi và các người có thù sao?

Vì sao luôn dày vò tôi tôi tôi tôi…

8808? ĐM, tôi có duyên với căn phòng này à,

Sao luôn là ở căn phòng này…”

Không còn cách nào khác, Tiêu Mộng chỉ có thể nhẫn nhịn nỗi đau da thịt.

Bắt taxi lần nữa, đi đến Dạ Mị.

Đến Dạ Mị, Tiêu Mộng vừa vào cửa,

Liền va phải Ngũ Ca đang thị sát khắp nơi,

Tiêu Mộng cúi đầu, muốn lặng lẽ đi qua,

Ngũ Ca lại tinh mắt, nhìn thất Tiêu Mộng,

Gọi lới tiếng: “Này! Cái đó cái đó… Ai nhỉ?

Cá trắm, hay là cá nheo nhỉ? Chính là cô đó!

Bạn gái của cậu Kim!

Hahaha, cô vẫn đến làm à, tôi còn cho rằng cô đi theo cậu Kim thì từ giờ thoát khỏi bể khổ chứ,

Yên tâm đi em dâu, sau này ở chỗ của anh đây,

Có chuyện gì cứ nói với anh,

Quan hệ của anh và cậu Kim, em cũng hiểu, cực kỳ không tầm thường,

Bạn gái của cậu ấy ở chỗ anh mà còn không được chăm sóc tốt, anh còn mặt mũi gì nữa chứ?”

Tiêu Mộng bị lời của Ngũ Ca làm cho mặt lúc trắng lúc đỏ.

Cá trắm, cá nheo cái gì chứ? Quá đáng quá!

Người ta tên là Tiêu Mộng, có được không?

Trợn mắt coi thường, nhưng Tiêu Mộng cũng không dám tức giận,

Chỉ có thể cố rặn ra cười, nói:

“Ngũ Ca, cậu Kim không phải là bạn trai của tôi, thật đấy.”

Nói xong, trước biểu cảm cực kỳ ngạc nhiên của Ngũ Ca, Tiêu Mộng chạy vào trong.

Một cậu trai nhắc nhở Ngũ Ca: “Ngũ Ca, người ta không phải là cá trắm, cá nheo,

Tôi nhớ ra rồi, cô ta tên là cá hồng!”

Ngũ Ca méo miệng: “Cá hồng cá trắm gì, dù sao cũng đều là một loại cá, nghiêm túc thế làm gì.”

“Đi, đi xem xem, xem xem người phụ nữ của cậu Kim làm gì đó.”

Ngũ Ca cũng coi như rảnh rỗi, nói không có việc, cũng thật sự không có việc gì,

Nói có việc, Dạ Mị cũng không rời anh ta ra được.

Anh ta lắc lư, sải bước thong dong,

Bước chầm chậm trên hành lang ở Dạ Mị, phía sau còn có đám đàn em của anh ta.

Dáng vẻ này, cũng có vài phần khí phái.

Chỉ tiếc là, lại là hình tượng như một tên nhà giàu mới nổi.

“Ngũ Ca! Ngũ Ca…”

Cả quãng đường, nhân viên của Dạ Mị đều chào hỏi Ngũ Ca.

Vả mãn nguyện kia của Ngũ Ca…

Anh ta là nông dân lăn lộn đánh đấm, bò ra từ vũng bùn nông thôn,

Giờ lại làm được đến trình độ này…

Đã coi như rất tốt,

Giống như tu tiên vậy.

“Chính là bà vợ ở nhà không đưcọ việc, sinh hai đứa đều là con gái! Haizz!”

Ngũ Ca lầm bầm, vậy mà lại đi theo Tiêu Mộng tới phòng 8809!

(⊙_⊙)

Ngũ Ca đứng trước cửa phòng 8808, ra sức dụi mắt.

Anh ta không nhìn nhầm chứ?

Cậu Kim vẫn đang nằm trong bệnh viện, cô nhóc Tiêu Mộng chạy đến phòng này làm cái gì?

Bên trong phòng này, là đám Trần Tư Khải, Lôi Bạc đó!

Ngũ Ca khẽ hé khe cửa,

Nín thở nhìn vào trong.

Còn chưa thấy cái gì,

Ánh mắt đầu tiên chính là thấy cánh tay duỗi ra của Trần Tư Khải,

Vậy mà lại ôm Tiêu Mộng vào lòng!

Ô! (⊙_⊙)

Ngũ Ca cực kỳ hoảng sợ, hít một ngụm khí lạnh, che miệng, lùi ra ngoài.

Trở lại hành lang, Ngũ Ca ra sức vỗ ngực mình.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, dọa tôi chết khiếp! Dọa tôi chết khiếp!”

Ngũ Ca còn chưa hoàn hồn, mắt trợn to.

Vì sao… bạn gái của cậu Kim,

Vậy mà lại bị cậu Trần ôm vào lòng?

Trời ơi! Trời ơi!

Điều này có nghĩa là gì?

Một nữ nhiều nam?

NP?

Không chịu nổi, không chịu nổi nữa…

Ngũ Ca ôm ngực, suýt nữa ngất đi.

Cậu Kim và cậu Trần, hai người anh em có quan hệ tốt như thế!

Vậy mà đến phụ nữ cũng chia sẻ cùng nhau?

Thật là, thật sự là đã đạt đến mức cùng chung vợ.

Chết mất…

“Đỡ tôi… Tôi không ổn rồi…”

Ngũ Ca duỗi tay cho cấp dưới, mặt trắng bệch, đổ đầy mồ hôi,

“Đỡ tôi đến phòng làm việc nghỉ ngơi, tôi nhất định phải nghỉ lát đã.”

Mấy tên đàn em đỡ Ngũ Ca rời đi.

Còn Tiêu Mộng, tức tối đi tới phòng 8808,

Gõ cửa mấy cái, rồi bĩu môi đẩy cửa đi vào.

Trần Tư Khải đang quay lưng lại với cô, mở cánh cửa thủy tinh trong suốt,

Nhìn ánh đèn xanh đỏ ngoài vũ trường, bóng người uống rượu.

Khi Tiêu Mộng đi vào, Lưu Diệc Hàn phát hiện ra trước.

Lưu Diệc Hàn vừa nhìn thấy Tiêu Mộng, lập tức đứng lên,

Oán trách: “Cô được lắm, cô tuổi rùa hả?

Sao giờ mới tới? Cậu ấy đã uống 8 bình rượu rồi!”

Tiêu Mộng cũng cực kỳ tức giận, trề môi bất mãn,

“Hừ, anh ta có uống 100 bình cũng không liên quan gì đến tôi, cũng không phải là tôi bảo anh ta uống.

Hơn nữa, tôi đã từ chức rồi,

Tổng giám đốc Trần uống say, có thể đừng gọi tôi không?

Trên dưới công ty nhiều người như thế, anh tùy tiện gọi ai mà không được chứ?”

Ẩn ý là: Các người thấy Tiêu Mộng tôi dễ bắt nạt mà thôi! Hừ!

Trần Tư Khải quay lưng về phía Tiêu Mộng,

Vai khẽ run lên.

Anh ta hé mở mắt phượng, từ từ xoay người lại.

Lưu Diệc Hàn thấy dáng vẻ này của Trần Tư Khải, thầm khen ngợi.

Trần Tư Khải chính là Trần Tư Khải,

Đã uống 8 bình rượu,

Vậy mà thính lực vẫn nhạy bén như thế.

Cô nhóc này hơi có chút động tĩnh, liền đánh động đến tên này.

Trần Tư Khải híp mắt, lạnh lùng nhìn Tiêu Mộng,

Vì uống rượu, môi anh ta lại càng đỏ hơn,

Giống như màu nho tím.

Đỏ đến xinh đẹp, và yêu mị.

“Qua đây.”

Trần Tư Khải nói, rõ ràng mà quyết đoán.

Không cho phép khước từ.

Hiển nhiên Tiêu mộng hơi ngây ra, cô còn cho rằng Trần Tư Khải đã uống say bí tỉ,

Kết quả vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt cực kỳ tỉnh táo của Trần Tư Khải.

Tên Trần gấu xấu xa này, xem ra xương cốt xấu xa,

Đã uống 8 bình rượu, vẫn có thể duy trì vẻ nguy hiểm như này,

Điều này có nghĩa là tên này khỏe đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Đổ mồ hôi lạnh… Quen biết với tên trùm xấu xa như này, rõ ràng cô chính là người chịu thiệt mà.

Tiêu Mộng sợ hãi, nhìn Trần Tư Khải mà ngây người, không hề động đậy.

Vì thế Trần Tư Khải nhắc lại lần nữa: “Cô qua đây.”

“Qua thì qua! Tôi sợ anh chắc? Hừ!”

Tiêu Mộng lấy hết dũng khí, đi rất quen chân,

Chậm rì rì đi tới cách Trần Tư Khải hơn 1m.

Khoảng cách này, có phải là còn có hy vọng chạy thoát không?

Trần Tư Khải bất không nói gì mà chỉ nhìn cô,

Ánh mắt sâu thẳm mịt mờ, Tiêu Mộng không nhìn thấu ánh mắt của anh ta,

Thế nhưng, côc ảm thấy cả người bị anh ta nhìn mà ngứa ngáy.

Hừ, đôi mắt hoa anh đào của người ta có thể giết người,

Mắt của tên Trần gấu xấu xa này có thể lột sạch đồ của người khác!

Ánh mắt đó quá đáng sợ!

Tiêu Mộng nhìn thấy đống bình rượu trên bàn,

Không nhịn được mà nhíu mày, lải nhải:

“Này, anh uống nhiều rượu như này làm gì?

Anh cũng không phải là vại rượu!

Uống hỏng dạ dày, đến lúc đó không phải là bản thân anh khó chịu?

Thật là, anh nhìn xem, uống bao nhiêu rồi,

Chẹp chẹp, anh có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể tiêu vớ vẩn như này, biết chưa?

Còn nữa, tôi nói cho anh biết,

Người mượn rượu giải sầu là người vô năng, là loại tôi khinh thường nhất!

Anh nhìn tôi xem, tôi chỉ uống rượu lúc vui mừng,

Ví dụ như đêm đó, tôi thi đại học xong, vừa vui mừng, liền uống rượu…”

Két. (⊙_⊙)

Tiêu Mộng không nói tiếp được nữa.

Còn nói nữa, bản thân cô cũng muốn tát mình một cái.

Trời ơi, đang yên đang lành lại nhắc đến cái đêm mẫn cảm, khó xử đó làm gì?

Tiêu Mộng, trong đầu cô là cứt lợn à?

Đầu óc cô bị trêu đùa nhiều nên hỏng rồi sao?

Trần Tư Khải cũng không nói gì, chỉ hơi híp đôi mắt hẹp dài, nhìn cô chăm chú.

Tiêu Mộng rụt cổ lại, cười gượng: “Haha, dù sao, chính là như thế,

Anh không thể uống nữa! Nghe thấy chưa?”

Trần Tư Khải vẫn cứ lặng im nhìn Tiêu Mộng.

Ngàn lời muốn nói, dường như chỉ có thể biểu đạt qua ánh nhìn.

Tiêu Mộng cảm thấy nổi da gà.

Sao lại không nói gì chứ?

Sao cứ nhìn chằm chằm vào cô như này?

Cô vừa định lùi lại, Trần Tư Khải bỗng duỗi cánh tay ra,

Ôm lấy cô cực kỳ bá đạo, cực kỳ thành thục, cực kỳ thân mật,

Khoảng cách 1m an toàn kia hoàn toàn không tính là gì,

Bị Trần Tư Khải khẽ kéo, cô liền nhào vào trong lòng anh ta.

Lưu Diệc Hàn trốn trong góc nhìn hai người này,

Anh ta kích động đến mức ôm ngực.

Mẹ ơi, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy tình cảnh này của Tư Khải!

Mẹ ơi, Tư Khải cũng có lúc thâm tình như này!

Hahaha, anh ta hời rồi, có thể nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Khải,

Cho dù anh ta đi Sahara, anh ta cũng hời!

Hừ, trò vặt, Trần Tư Khải cậu ở trước mắt đám người chúng tôi,

Giả vờ gải vịt, mắt để trên trán,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK