CHƯƠNG 52: NỬA ĐÊM LẠC ĐƯỜNG
Người ta đường đường là ông chủ tập đoàn, người ta dựa vào cái gì nửa đêm sẽ ra ngoài đón cô chứ?
“Tại sao không phải Trần gấu xấu xa đó nợ mình 30 tỷ chứ chứ chứ chứ!” Tiêu Mộng đấm ngực.
Cầm điện thoại đi về phía trước một đoạn, Tiêu Mộng không chịu được nữa, cô nghiến răng nghiến lợi, mặc kệ đi, chết thì chết, gọi điện thử cho Trần gấu xấu xa đó xem sao.
Vì thế, lúc hơn 12 giờ đêm Tiêu Mộng đã gọi điện cho Trần Tư Khải.
Thượng đế ơi, Thượng đế người thật tốt, may nhờ vào phước của người, tên tính khí xấu xa đó không tắt máy!
Nếu như Trần gấu xấu xa đó mà tắt máy, vậy thì cô có thể đi chết được rồi.
Điện thoại kêu một lúc mới có người nghe.
“Tiêu Mộng?” Giọng của Trần Tư Khải cực kỳ lạnh lùng, đương nhiên, còn mang theo một ít háo hức.
Háo hức cái gì, cô sắp bị ma ở nơi hoang vắng này ăn thịt mất rồi!
“Hu hu, là tôi…” Tiêu Mộng buồn bã nói.
“Em làm sao rồi? Em bây giờ đang ở đâu?”
Tiêu Mộng sụt sịt mũi: “Hu hu, Trần gấu xấu xa, ô không không không, Tổng giám đốc Trần, Tổng giám đốc Trần! Muộn như vậy gọi điện cho anh, có phải đã làm phiền anh không?”
Trần Tư Khải hung hăng hít một hơi thật sâu, sau đó gào lên: “Em nói vào vấn đề chính cho tôi! Em bây giờ đang ở đâu? Gọi điện cho tôi có chuyện gì?”
Nhìn đi, người ta quả nhiên đã tức giận rồi?
Muộn như vậy còn gọi điện cho anh, anh không tức giận mới lạ.
Haizzz, không lòng vòng nữa, chỉ hy vọng tên xấu xa đó có thể đến đón mình, cầu trời hiển linh!
“Tôi đang ở bên ngoài… Tôi lạc đường rồi… Tôi không tìm được nhà. Ở đây rất tối, tôi rất sợ… vừa rồi tôi còn đụng phải một tên…”
Không đợi Tiêu Mộng lảm nhảm xong, Trần Tư Khải đã gào lên: “Em nhìn tên đường cho tôi! Là đường gì! Bớt phí lời!”
“Ơ, ầu, ầu, để tôi xem… hu hu… Ở đây không có bảng ghi tên đường… Tôi chết chắc rồi…” Tiêu Mộng lại bắt đầu thút thít.
Giọng của Trần Tư Khải cũng sắp lạc đi: “Vậy em nhìn xem có kiến trúc gì rõ ràng tiêu biểu không, hoặc địa phương bắt mắt nào đó…”
“Ầu, để tôi xem thử…” Tiêu Mộng ngốc ngốc quan sát một vòng, cuối cùng nhìn thấy một nơi, vui mừng nói: “Có một nơi! Thật sự có một nơi! Bên trên viết… chuyên khoa nam… Biển hiệu chuyên chữa bệnh bất lực hoặc xuất tinh sớm…”
Trần Tư Khải đầu dây bên kia đã mau chóng cắt lời cô: “Em bây giờ nhìn điện thoại của mình xem còn mấy vạch pin!”
“Ừm, còn có hai vạch.”
“Vậy được, em để ý điện thoại, đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện cho em, em phải nhanh chóng nghe máy.”
“Ầu, được, được… Đúng rồi Tổng giám đốc Trần, anh đến đón tôi sao?”
“Phí lời! Không đi đón em, lẽ nào muốn em trở thành u nhọt của xã hội về đêm sao? Đợi đi!” Dứt lời, Trần Tư Khải trực tiếp tắt máy.
Tiêu Mộng cầm điện thoại mà vẫn còn ngây ngốc.
“U nhọt của xã hội? Là nói mình sao? Mình là u nhọt của xã hội?”
Tiêu Mộng bất tri bất giác nhăn mặt, lúc này mới tức giận nói với chính mình: “Hừ! Trong miệng không có một câu nào dễ nghe! Nếu như không phải nể tình anh đến đón, tôi vừa rồi sẽ mắng anh rồi!”
Được thôi, nếu Trần gấu xấu xa đó nói sẽ đến đón, vậy thì cô có thể yên tâm đợi rồi.
Tiêu Mộng lần này cũng không có lo lắng thấp thỏm nữa, tìm một tảng đá, phủi bụi rồi đặt mông ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, cô mới phát hiện, thì ra cô đã mệt như vậy.
Ngồi xuống thì không muốn đứng lên nữa…
Cô nhóc tay chống má, nhìn cảnh tượng xung quanh, thỉnh thoảng nhìn điện thoại, yên tâm chờ đợi.
Lại nói đến bên phía Trần Tư Khải… Lúc đó vừa thấy điện thoại của cô nhóc gọi đến, trái tim của Trần Tư Khải tự nhiên tối sầm xuống.
Đã hơn 12 giờ đêm rồi, cô gọi điện đến… chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Quả nhiên, điện thoại vừa kết nối, cô nhóc này vậy mà còn đang ở bên ngoài, càng muốn lấy mạng người hơn là, cô bị lạc đường rồi!
Trần Tư Khải lúc đó rất hoảng, càng lo lắng cho cô nhóc ngốc nghếch đó.
Trong xã hội này, người xấu vào buổi đêm lại càng nhiều… Cô một mình lang thang trên đường…
Càng nghĩ, Trần Tư Khải càng hoảng sợ.
Trong đám bạn bè, đều nói anh là người bình tĩnh trầm ổn nhất, gặp phải chuyện lớn gì, anh đều có thể không loạn không loạn mà bình tinh xử lý.
Nhưng bấy giờ…
Trần Tư Khải hoàn toàn hoảng loạn rồi…
Mặc quần áo ở nhà, đi dép lê vội vàng chạy xuống lầu.
Tìm chìa khóa xe, nhảy vào xe, lúc đó mới nhớ ra, nên gọi điện cho Khang Tử.
Ấn gọi, Khang Tử 24/24 đều mở máy, khi hồi chuông thứ ba vang lên thì có người nghe máy.
“Khang Tử, cậu phái người dùng định vị vệ tinh lập tức tra cho tôi số điện thoại tôi gửi bây giờ đang ở đâu! Phải nhanh!”
“Được! Vậy thì phải dùng đến hệ thống an toàn quốc gia…”
“Tôi mặc kệ cậu dùng cách gì, mau tra cho tôi!”
“Rõ!”
Xe của Trần Tư Khải đã chạy ra khỏi khu biệt thự, giống như rồng điên lao nhanh trên đường.
Sau đó lập tức gọi điện cho Tiêu Mộng, giọng nói mang theo hơi thở gấp gáp của anh: “Cô nhóc, em vẫn ổn chứ? Vẫn đang ở đó?”
Đầu tiên nghe thấy một tiếng ngáp lười biếng của Tiêu Mộng, sau đó cô mới mơ màng nói: “Ầu, vẫn ở đấy, anh đến rồi sao?”
Cô tưởng anh đi hỏa tiễn đến sao? Mau nhanh như vậy đã tìm thấy?
Có điều Trần Tư Khải an ủi cô: “Sắp tới rồi. Em cứ ngồi yên ở đó, trước tiên đừng sốt ruột, đợi thêm một lát nữa. Có sợ hay không?”
“Vẫn ổn, bây giờ không tính là quá sợ, chỉ là rất buồn ngủ, ây ô…”
Tiêu Mộng lại ngáp.
Trần Tư Khải nghe thấy giọng không tim không phổi của cô thì yên tâm một chút, đồng thời cũng không kìm được mà muốn cười.
Cô nhóc này, ít nhất trong lúc không nhờ ai giúp, cô nhớ đến anh.
Trần Tư Khải ngắt cuộc gọi với Tiêu Mộng, vừa nhìn đường vừa gọi điện cho Khang Tử: “Khang Tử, cậu tra được chưa?”
Bên phía Khang Tử toát đầy mồ hôi lạnh.
Cậu chủ của tôi ơi, cậu tưởng bên này đèn mở một cái thì thì có thể sáng sao?
“Khụ khụ, vẫn chưa…”
“Sao lại chậm như vậy! Cái gì gọi là tốc độ! Còn tra không ra, tôi cho người đến tháo dỡ bộ phận an toàn quốc gia cậu được bổ nhiệm!”
“Cậu chủ, có điện thoại đến, bên kia gọi điện đến, chờ một chút…” Khang Tử nghe một điện thoại khác, lập tức nói với Trần Tư Khải ở điện thoại lên này: “Cậu chủ! Tra được rồi! Cậu nhớ kỹ địa chỉ!”
Trần Tư Khải nhíu mày nghe, âm thầm ghi nhớ, lập tức nói: “Cậu bây giờ lập tức gửi điện chỉ qua mess của tôi, tránh lát nữa tôi quên mất.”
“Ha ha, cậu chủ, bộ não của cậu, từ nhỏ đã được coi là thần đồng, cậu còn quên…”
“Kêu cậu gửi thì cậu cứ gửi!!!!”
Trần Tư Khải gầm lên, sau đó trực tiếp tắt máy.
Khang Tử mở to mắt, cả người đều ngây ngốc.
“Alo alo alo, Khang Tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, bên này cũng sắp bị lật luôn rồi, bởi vì mệnh lệnh này của cậu chủ, tôi phải huy động đến tận 5 người dậy giúp…”
Khang Tử thở dài: “Đừng nhắc nữa… Đây chắc là người cậu chủ để tâm… Cậu chủ cũng không nói cụ thể với tôi, còn hung dữ với tôi mấy lần, alo, tôi không cùng cậu lôi thôi nữa, cậu chủ bắt tôi gửi địa chỉ qua mess cho cậu ấy, tôi nếu như chậm trễ thì lại gào lên với tôi mất. Hôm khác liên lạc sau, cứ như thế đi, bye!”
Trần Tư Khải lái xe đến địa chỉ đó.
Càng lúc lái càng nhanh, không cẩn thận đã chạy đến 200km/h
Tiêu Mộng ngồi trên phiến đá bên đường, mí mắt nặng dần, mí trên mí dưới chuẩn bị đánh nhau luôn rồi.
Thường thì giờ này cô đã ngủ rồi.
Lại làm việc đêm hôm nay, mệt mỏi buồn ngủ chết mất rồi.
Đột nhiên có người đẩy cô.
“Hửm? Tổng giám đốc Trần, anh đến rồi à?”
Tiêu Mộng mơ màng hé mắng, khi nhìn rõ là ai, cô hét một tiếng chói tai: “Á!”
Cơn buồn ngủ bay biến đi hết.
1 2 3 4 5 6 7…bảy tên đàn ông quay quanh người cô.
Bộ dáng đều khoảng hơn hai mươi, lưu manh điển hình, hình xăm đầy mình.
“Mấy, mấy người muốn gì?”
Tên tóc vàng cười ha hả, quay người đối mặt với cả đám phía sao: “nghe thấy gì chưa? Cô nàng hỏi chúng ta muốn làm gì kia? Đứa nào trả lời đi kìa?”
Một tên cười ha hả đáp: “thì làm em chứ sao, hahaha….”
Hahaha
Mấy tên còn lại đều cười rộ lên
Tên tóc vàng vươn tay nâng cằm Tiêu Mộng lên, cười dâm nói: “cục cưng nhỏ, 7 anh em anh cho em ăn cây kẹo đường, vui không?”
Bọn kia lại cười rộ lên
“Như vậy sẽ no mà chết mất, nhìn còn nhỏ như vậy cơ mà?”
“Ui, người ta còn đang mặc quần áo kìa, sao biết nhỏ”
“Đợi 1 lát đoán xem, ai thắng người đó lên trước.”
Tiêu Mộng mặt mặt trắng bệch đi.
Cô hiểu rằng…đám người này…muốn luân phiên….hiếp cô…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK