Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Đào Nguyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu đệ tử của mình bị đệ tử của lão kia bám theo mà không hề hay biết thì ông biết giấu mặt vào đâu?

"À", Hạ Phương hai tay đút túi, chậm rãi đi đến bên Tư Thành, giới thiệu với Dược Cốc Tử: “Đây là chồng con, ảnh nói từng gặp sư phụ rồi nên con tiện đường dắt tới cho sư phụ nhìn”.

Dược Cốc Tử cứ ngỡ mình già rồi nên nghễnh ngãng.

Chứ không thì tại sao tách ra từng chữ ông vẫn hiểu, nhưng ghép lại thành câu thì chẳng hiểu gì hết?

"Chồng con" là thế nào? "Tiện đường dắt tới cho nhìn" lại là làm sao?

Cái con... cái con này....

"Nhỏ Phương... con chắc chắn con nói đúng chứ?"

Mới có mấy năm không gặp... Ông nhớ đệ tử cũng chỉ mới hai mươi thôi mà... Sao lại...

Đã bao nhiêu thằng rồi?

Dược Cốc Tử chợt có cảm giác đóa hoa trong vườn mình bị con heo nào đó gặm mất, trong lòng chua xót không thôi.

"Thầy không nghe nhầm, con cũng không nói sai, lời sao nghĩa vậy", Hạ Phương nhún vai, nói đến là tự nhiên.

Dược Cốc Tử phải mất mấy phút mới hoàn hồn lại, đi tới trước mặt Tư Thành, nhìn anh từ đầu tới chân: “Anh muốn làm chồng của đệ tử tôi?"

"May mắn Tiết thần y không chê, cảm ơn Diêu lão tiền bối đã dụng công bồi dưỡng, sẵn lòng buông tay", Tư Thành cười tủm tỉm như gió xuân, khiến gương mặt điển trai càng thêm hớp hồn.

Nhưng Dược Cốc Tử lại nghiến răng nghiến lợi: “Buông tay?"

Tư Thành khẽ nhướng mày, thoáng liếc nhìn Hạ Phương, bỗng dưng có dự cảm không lành.

Ngay sau đó là tiếng ông cụ gầm lên bên tai: “Ta cất công nuôi nó, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa mà anh muốn hái là hái? Lại còn dám tới đây khoe khoang??"

"Thằng ranh này chết chắc rồi!", nói xong, Dược Cốc Tử vơ lấy cây chổi gần đó, nện tới tấp lên người Tư Thành.

Dĩ nhiên là anh còn lâu mới đứng yên chịu trận, lập tức co giò chạy biến.

Thế là màn rượt đuổi ban nãy lại tái hiện.

"Dai Annie! Cắn nó! Dám tơ tưởng đệ tử ông, cắn chết nó cho tao!"

Chú ngao đáng thương còn tưởng rằng bọn họ đang chơi đuổi bắt, thế là cũng phấn khởi gia nhập, vừa chạy vừa sủa oang oang đến là vui vẻ.

Gì? Bảo nó cắn Tư Thành á? Không đời nào!

Hạ Phương chống cửa sổ nhảy vào nhà, lấy một khay hạt dưa ra, vừa cắn vừa nhìn hai người rượt nhau chạy vòng vòng sơn cốc.

Ài, một hình ảnh hài hòa tốt đẹp biết bao.

Thì ra lúc mình bị ông thầy già đuổi đánh cũng tao nhã thế kia ha?

Chính xác, Tư Thành cho dù đang bị lão Diêu dí theo phía sau thì động tác chạy vẫn vô cùng thanh tao thoải mái, không hề nhọc nhằn chút nào.

Giống như anh không phải đang bị đuổi…

Mà anh là người chạy trước trêu ông cụ thì đúng hơn.

Dù sao Hạ Phương cảm thấy là vậy.

Đã thế còn phải giấu không cho lão Diêu nhận ra, đúng là làm khó anh ta rồi.

Cũng may mà sức khỏe ông cụ không tốt lắm, chạy được một chốc đã phải thở hồng hộc kêu dừng lại.

Tư Thành nghe lời làm theo, sau đó lại thấy ông phùng mang trợn má mắng: “Tí tuổi đầu đã bất lịch sự, chỉ biết bắt nạt người già!"

Anh trưng ra gương mặt ngây thơ vô tội: “Đâu, con đời nào dám ăn hiếp sư phụ ạ”.

"Ông đây không phải sư phụ của anh!", ông cụ nói giữa những tiếng thở hổn hển: “Muốn cưới đệ tử của tôi à? Hừ, đi nấu cơm đi, để coi được tới đâu rồi tính”.

Ở đây phải nói thêm, Hạ Phương là một con lười chảy thây, từ đó đến giờ không động tay vào chuyện bếp núc.

Khi đói thà gặm bánh mì qua ngày chứ nhất quyết không nấu cơm.

Trích nguyên văn lời cô thì là nấu nướng mất thời giờ lắm, tìm cái gì lấp bụng thôi là được, đỡ rườm rà.

Vậy mà tới khi lão Diêu ra tay nấu hẳn một bữa cơm đầy đủ thì cô nàng là người ăn khỏe nhất.

Lấy cái tính này của đệ tử ông, Tư Thành mà không biết nấu cơm thì sau này con bé lại làm bạn với thức ăn nhanh cả đời à?

Tư Thành không đọc được suy nghĩ của ông, chỉ ngước lên nhìn trời rồi cười hỏi: “Sư phụ muốn ăn gì ạ?"

"Giò heo chưng tương, thịt kho tàu, tôm xào cay, thịt bò luộc, tôm kho cay...”, Dược Cốc Tử vừa mở miệng đã liệt kê ra một loạt, có một số món là ông thích ăn, nhưng phần lớn là những món Hạ Phương thích.

Nhưng mà... ông muốn ngần ấy món là một chuyện, ở đây có đủ nguyên liệu không đã?

Tư Thành dở khóc dở cười, nhìn Hạ Phương cầu cứu.

Cô bèn chỉ vào trong nhà: “Trong bếp có gì thì làm đó, kệ ông ấy”.

Dược Cốc Tử lại gân cổ lên mắng: “Con nhỏ kia! Còn chưa cưới đã theo người ngoài rồi hả?"

Hạ Phương ngoẹo đầu, nhún vai nói: “Đâu, con cưới rồi mà sư phụ”.

Dược Cốc Tử: ???

"Cái gì???!!!", ông cụ tá hỏa chạy tới hét toáng lên: “Cưới?? Con con con con...”

Hạ Phương nhăn nhở cười, đã bắt đầu nhấc chân bỏ chạy: “Sư phụ chạy nãy giờ chắc mệt rồi mau nghỉ ngơi đi để con dắt Dai Annie đi dạo!"

"Con... cái con nhóc chết tiệt này... Mày muốn chọc tao tức chết để thừa kế Dược Cốc đúng không???"

Tiếng mắng sa sả kéo dài đến rất lâu sau đó mới dừng lại.

Hạ Phương bùi ngùi nghĩ: Lần nào về cũng vậy hết, chắc ông già ở một mình buồn quá nên mới quạu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK