Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Đào Nguyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Phương đâu biết rằng một câu nói của mình lại mang đến suy nghĩ này cho cô bé.

Cô đặt cô bé xuống đất, nhỏ giọng nói: “Ngoan, nói xin lỗi ông đi!”

Kha Kha lập tức nói xin lỗi, ông lão kia nở nụ cười từ ái: “Không sao, không sao, ha ha, đúng là một cô bé ngoan, dù thật sự đụng trúng ông cũng cảm thấy là may mắn đấy”.

Cách miêu tả này…

Đúng là rất hay.

Nhưng nét mặt của cô bé cũng thoáng chốc bình thường lại.

Hạ Phương khẽ thở phào, dẫn theo Kha Kha xoay người lại: “Cục cưng, nói…”

Cô muốn bảo cô bé cảm ơn chú đi, nhưng người đàn ông trước mắt cũng không phải chú của cô bé.

Nhưng Nguỵ Thung không muốn Tần Hách biết đến Kha Kha, cũng không muốn Kha Kha biết đến Tần Hách…

Vào lúc Hạ Phương định nói thêm mấy chữ sau thì Kha Kha chợt buông cô ra, ôm lấy chân Tần hách, ngẩng đầu nhìn hắn bằng khuôn mặt hồn nhiên: “Cảm ơn chú, chú đẹp trai”.

Hai chữ đẹp trai này khiến Tần Hách thoáng sửng sốt.

Hai mắt Kha Kha sáng lên, cô bé lại nói: “Chú là chú đẹp trai nhất mà cháu từng gặp đó!”

Trước giờ Tần Hách không thích trẻ con, hắn trời sinh đã lạnh lùng, trẻ con bình thường đều rất sợ hắn, rất ít đứa bé nào chịu gần gũi với hắn.

Nhưng lúc nói chuyện với cô bé trước mặt, hắn lại có một cảm giác ấm áp vô hình.

Hắn ngồi xuống, vỗ nhẹ lên vai Kha Kha: “Không cần cảm ơn, chú cứu cháu, cháu khen chú, chúng ta không ai nợ ai”.

Câu trả lời này khiến Kha Kha càng thích người đàn ông đẹp trai cao lớn trước mắt hơn, đặc biệt là khi nãy lúc được hắn bế, cảm giác ấm áp và an toàn đó rất giống như…

“Bố…”, giọng nói non nớt của Kha Kha chợt vang lên….

Hành lang rộng rãi của bệnh viện trở nên vô cùng yên tĩnh vì tiếng gọi “bố” bất ngờ này.

Tần Hách cảm thấy đầu óc trống rỗng, âm thanh trong trẻo non nớt này như một tia sáng chiếu vào trong thế giới u ám của hắn, khiến trái tim đóng băng của hắn chợt tan chảy.

Trái tim run rẩy dữ dội, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Khoảnh khắc đó, hắn thật sự có ảo giác rằng cô bé trước mặt là con gái mình.

Một chút cảm giác khác thường dâng trào từ trong tim khiến cơ thể hắn run rẩy, tay chân tê dại.

Hắn mở miệng, không nhịn được muốn hỏi gì đó nhưng lại phát hiện hoàn toàn không thể thốt nên thành lời.

Sau khi phát hiện mình lỡ nói ra tiếng lòng, Kha Kha vội che miệng lo lắng nhìn Tần Hách, sợ sự vô lễ của mình sẽ khiến người khác sợ chạy mất.

Vì khi còn bé, cô bé cũng từng lỡ miệng gọi một người chú rất tốt với mình là bố, nhưng chú đó lại xụ mặt nói chú ấy không phải bố của cô bé, không thể gọi bừa, nếu không sẽ khiến chú ấy không thể tìm được vợ.

Khi đó Kha Kha còn nhỏ, không biết vợ là gì, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Nhưng vẫn nhớ rõ không thể gọi bừa người khác là bố.

Sau đó chú kia cũng xa cách với cô bé, khiến trái tim trẻ con của Kha Kha có một bóng ma tâm lý to lớn.

Bây giờ nhớ lại, cô bé vẫn thấy lo lắng, sợ mình nói sai, lại mất đi một người chú đối xử tốt với mình.

Nên cô bé lo lắng xoắn tay, bắt đầu giải thích: “Bố mẹ vẫn luôn dạy cháu đứa bé ngoan phải biết xin lỗi và cảm ơn, khi nãy chú vừa giúp cháu, chắc chắn là cháu phải cảm ơn chú rồi!”

Khoé miệng Hạ Phương khẽ giật, khi nãy cô sợ đến mức suýt thì đưa cô bé đi để lánh nạn, cũng may con nhóc này thông minh, biết nói thêm vào.

Hạ Phương lại bế Kha Kha lên, cười nói: “Kha Kha đúng là một đứa bé ngoan, cháu nói rất đúng, đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu như cháu chắc chắn là ai cũng thích”.

Dứt lời, Hạ Phương cười với Tần Hách: “Đúng không anh Tần?”

Hai tay đang xuôi bên người của Tần Hách không nhịn được siết chặt, cảm giác mềm mại vẫn còn vương vấn trong lòng, tiếng gọi bố thánh thót kia vẫn còn vang vọng bên tai.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi thứ đều đã tan vỡ.

Hắn chợt cảm thấy mình rất buồn cười.

Không ngờ hắn lại trông chờ cô bé này là con gái của hắn!

Sao hắn có thể có con gái được?

Hơn nữa còn lớn từng này…

Tần Hách không khỏi nhớ lại hắn và Nguỵ Thung trước đây, nếu năm đó con của họ không bị cô phá, thì có lẽ cũng đã lớn từng này rồi…

Hắn chợt có thiện cảm với đứa bé này một cách khó hiểu.

Thấy cô bé nhìn mình, dường như cũng đang đợi câu trả lời từ mình.

Tần Hách không nhịn được ngồi xổm xuống xoa đầu cô bé, cười khẽ: “Đúng thế, Kha Kha là một đứa bé rất ngoan, mọi người đều sẽ thích cháu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK