Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Đào Nguyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thể liên hệ với bên ngoài, bọn họ sẽ bị nhốt ở chỗ này.

Mà tiếng đập cửa ở bên ngoài vẫn vang lên liên lục, lỡ như ở đây thật sự xảy ra tai nạn, nói không chừng người của khách sạn sẽ lập tức mở cửa tiến vào, đến lúc đó…

Nếu như có phóng viên ẩn núp trong đó, vậy hậu quả khôn lường.

Không, không phải nếu như, là chắc chắn.

Ban đầu cô ta đã sắp xếp như vậy, nếu Hạ Phương nhìn thấu được kế hoạch này, hơn nữa còn cắn ngược lại cô ta một ngụm, vậy khẳng định sẽ không buông tha cho cô ta dễ dàng như vậy.

Lệ Minh Nhã tức giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt, dù vậy, trong giây lát cô ta cũng không thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết.

Đây là đường cùng, dù bọn họ có đi ra hay không đều có khả năng bị giới truyền thông chụp lại.

Mà lỡ như khách sạn này thật sự bị cháy, bọn họ không đi ra ngoài, sẽ còn phiền toái hơn.

So với việc bị nhốt chết ở đây, chỗ nào cũng bị trói buộc, chi bằng nghĩ cách chủ động mở cửa đi ra ngoài.

Nghĩ đến đây, Lệ Minh Nhã đen mặt, vươn tay ra: "Đỡ tao vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.”

Cô ta muốn đi ra ngoài, hơn nữa phải đi ra ngoài một cách quang minh chính đại.

Đám cấp dưới không dám chậm trễ, lập tức đỡ cô ta đi vào phòng tắm.

Mười phút sau, Lệ Minh Nhã rửa mặt chải đầu xong, mặc một bộ áo tắm dài, phía sau có bốn tên vệ sĩ ăn mặc chỉnh chu che chở, cuối cùng cũng mở cửa phòng ra.

Cửa vừa mở, bên ngoài bốc lên mùi khói xông thẳng vào trong mũi, Lệ Minh Nhã nhịn không được phải ho khan kịch liệt một trận , vội vàng che miệng mũi lại, nhân dịp bên ngoài không ai đang chuẩn bị thoát đi.

Bỗng nhiên, một đám phóng viên như ong vỡ tổ vọt lên, tóm được bọn họ, bu quanh bọn họ như ruồi nhặng, không ngừng đặt câu hỏi.

“Cô Lệ, hóa ra căn phòng mãi không chịu mở cửa này là phòng của cô sao.”

“Xin hỏi cô và bốn người đàn ông ở trong phòng không chịu ra ngoài là vì sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Có người tố cáo phòng này có hành vi bán dâm, xin hỏi có phải là sự thật hay không.”

“Không biết là cô Lệ bán, hay là mấy vị này bán vậy?”

“Cô Lệ mặc áo tắm ra ngoài là vì quần áo đã bị xé nát sao?”

Lúc Lệ Minh Nhã tắm rửa cũng đã nghĩ tới những hình ảnh này, đây vốn là những thứ cô ta chuẩn bị cho Hạ Phương, bây giờ lại trả hết toàn bộ lại lên người cô ta , cô ta căm hận đến ngứa răng.

Không thể không giữ bình tĩnh, hơi nâng cằm lên, thái độ kiêu căng ngạo mạn nói với những phóng viên này: "Cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói lung tung. Các người nói hươu nói vượn, bàn chuyện thị phi, tôi sẽ báo công an.”

Nói xong, đôi mắt sưng đỏ dưới kính râm của cô ta lóe lên sự cay độc: "Mấy người này là vệ sĩ của tôi, tối hôm qua tôi bị thương, bọn họ ở bên trong để chăm sóc và bảo vệ tôi, các người lại suy đoán tầm bậy, hủy hoại danh tiếng của tôi, đừng trách tôi truy cứu trách nhiệm trước pháp luật. Khụ, khụ khụ…”

Lệ Minh Nhã nói xong lại nhịn không được tiếp tục ho khan.

Nhưng vất vả lắm đám phóng viên này mới bắt được người, sao có thể buông tha cô ta dễ dàng như vậy?

“Cô Lệ không khỏe sao lại không đi bệnh viện?”

“Mấy người đàn ông này vào khách sạn cùng cô chỉ để chăm sóc, nghe có vẻ không thích hợp lắm nhỉ?”

“Chẳng lẽ trong đám người này còn có bác sĩ?”

“Đừng nói là chơi sắm vai nhân vật nhé? Ha ha ha……”

“Mau nhìn đi, ngực cô Lệ còn có dấu hôn…”

Không biết ai hô lên một câu, mấy cái phóng viên kia lập tức giơ di động và camera lên, điên cuồng quay chụp Lệ Minh Nhã!

Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Phương đang ngồi trong văn phòng thương lượng với CAN về chuyện hợp tác.

Đơn đặt hàng giá trên trời đã hoàn thành, còn việc Lệ Minh Nhã có tới nhận hàng hay không thì đó là chuyện của cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK