Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Đào Nguyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đại sảnh rộng rãi, không khí trở nên cứng ngắc.

Xung quanh yên tĩnh như tờ, đến tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ.

Hạ Phương thảng thốt đứng sững sờ ở đó, đôi mắt long lanh phủ thêm một làn hơi nước, mơ màng nhìn Hạ Khánh Dương.

Người này có còn là bố của cô không?

Người ta nói có mẹ kế thì sẽ có bố dượng, Hạ Phương tưởng mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi. Nhưng giờ phút này, nhìn thấy Hạ Khánh Dương như vậy, cô vẫn không kìm được nhói lòng.

“Không đời nào!”, Hạ Phương bỏ lại ba chữ rồi hất tay chạy lên tầng.

Hạ Khánh Dương ở phía sau giận dữ quát lên: “Con ranh này, mày đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Hả? Có tin tao đóng băng tài khoản của mày ngay bây giờ không?”

“Bố, bố đừng giận, đừng giận ảnh hưởng sức khỏe. Tiểu Phương vừa đi du học về vẫn chưa có việc làm, bây giờ bố đóng băng tài khoản của em ấy thì em ấy phải sống thế nào? Huống hồ…”

Hạ Oanh Oanh nói rồi cúi đầu, giọng dần nhỏ lại: “Tiểu Phương còn nuôi đàn ông nữa…”

Hạ Khánh Dương chỉ tức giận nhất thời chứ không định đóng băng tài khoản của Hạ Phương thật, nhưng nghe Hạ Oanh Oanh nói câu này xong, ông ta sầm mặt, lấy điện thoại ra gọi cho ngân hàng.

“Lại còn nuôi trai nữa cơ! Thứ con gái làm mất mặt gia đình, không đóng băng tài khoản của nó, nó sẽ không biết là ai đang nuôi mình đâu!”, Hạ Khánh Dương nói xong thì đóng băng tài khoản của Hạ Phương luôn.

Trong đôi mắt đang cụp xuống của Hạ Oanh Oanh thoáng qua nụ cười đạt được gian kế, sau đó cô ta khoác tay Lục Anh Đường: “Anh Đường, bây giờ chúng ta thế này, lễ đính hôn mười ngày sau còn có thể tiến hành như dự kiến được không?”

Hạ Khánh Dương vừa nghe câu này lại càng giận hơn nữa.

Tình cờ là lúc này trên tầng lại phát ra một loạt tiếng rầm rầm, Hạ Khánh Dương sầm mặt, xoay người giậm bình bịch chân đi lên tầng, miệng quát: “Hạ Phương, mày lại làm trò gì vậy hả? Xuống đây cho tao, xin lỗi chị gái và anh rể mày ngay!”

Hạ Khánh Dương đi tới cửa phòng Hạ Phương thì thấy một đống quần áo và trang sức bị ném ra ngoài, tất cả đều của Hạ Oanh Oanh.

Ông ta không kiềm được cơn giận nữa, đang định đi vào bắt người thì nghe thấy một tiếng “bộp”, một chiếc gối đập vào đầu ông ta.

Ông ta ném chiếc gối đi, lại một loạt tiếng bộp bộp khác, tất cả chăn ga gối đệm đều bị ném hết về phía ông ta.

Hạ Khánh Dương còn chẳng có sức để mắng, ông ta bị đống đồ ném ra chôn vùi hoàn toàn.

Hạ Oanh Oanh vốn định ở dưới tầng xem kịch hay, nhưng nghe thấy loạt tiếng đập phá đồ đạc, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cô ta vội vàng chạy lên, nhìn thấy đống đồ ở cửa, cô ta tức điên hét lên giận dữ.

“A!”

“Hạ Phương, em, em, em dám ném đồ của chị?”

“Chị liều mạng với em…”, Hạ Oanh Oanh đằng đằng sát khí xông vào, nhưng lại vấp vào chuỗi ngọc trai dưới đất nên ngã sõng soài.

Triệu Lệ Chi và Lục Anh Đường đi lên thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, chỉ có thể luống cuống chạy lên giải cứu Hạ Khánh Dương và Hạ Oanh Oanh.

Đến khi đỡ được họ dậy thì Hạ Phương cũng đã ném được gần hết đồ của Hạ Oanh Oanh trong phòng ra.

Cô đứng trong phòng mặt không đỏ, thở không gấp, lạnh lùng nhìn gia đình bốn người đang có sắc mặt khó coi bên ngoài, cười khẩy giễu cợt: “Đây là phòng của tôi. Chị không chủ động dọn thì để tôi giúp chị”.

“Em, Hạ Phương, em…” Hạ Oanh Oanh tức quá không nói nên lời, chỉ có thể giậm chân ôm Hạ Khánh Dương khóc: “Bố ơi hu hu, em ấy, em ấy bắt nạt người khác quá đáng”.

“Hạ Phương, mày, mày tưởng tao không dám đuổi mày đi đúng không?”, vẻ mặt Hạ Khánh Dương rất dữ tợn.

“Đuổi đi?”, Hạ Phương cười: “Bố à, hình như bố đã quên căn biệt thự này là do mẹ con mua, căn phòng này là mẹ trang trí cho con”.

Nói xong cô lại cắn răng nói thêm: “Mẹ con chỉ ốm thôi chứ chưa chết!”

Lời nói của Hạ Phương, từng từ từng chữ đều nện vào tim Hạ Khánh Dương, toàn thân ông ta run lên, tức tới mức hai tay nắm chặt, nhưng lại không nói được lời nào.

“Bố bắt nạt con còn nhỏ, mẹ con mới vào viện dưỡng lão ở nửa năm bố đã đưa tình nhân về nhà, con nhịn. Bây giờ con gái của tình nhân còn định cướp phòng con, ha, thật sự coi là con và mẹ con dễ bắt nạt thế sao?”

“Mày, mày gây sự vô cớ”, Hạ Khánh Dương vẫn còn muốn phản bác, nhưng hiển nhiên không đủ tự tin.

Hạ Phương không buông tha cho ông ta: “Con gây sự vô cớ? Vậy bố là gì? Bỏ rơi vợ con à?”

“Mày thật sự cho rằng tao không trừng trị được mày đúng không?”, Hạ Khánh Dương tức thở hổn hển xông tới trước mặt Hạ Phương, giơ tay muốn đánh cô.

“Đánh đi!”, Hạ Phương khẽ quát, ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng ngời lạnh lùng mà kiên định.

Ánh mắt cương quyết ấy rất giống mẹ cô.

Hạ Khánh Dương giơ tay lên cao nhưng không thể nào hạ mạnh xuống được, chỉ có thể nghiến răng, trán nổi lên gân xanh.

Triệu Lệ Chi thấy tình hình không ổn thì tiến lên kịp thời, nắm lấy tay Hạ Khánh Dương: “Ông Hạ, ông tức giận với con làm gì? Tiểu Phương đang giận, ông để nó trút giận ra là được…”

“Tiểu Phương, đều tại dì, trưa nay chị con bảo dì dọn đồ ra giúp nó mà dì quên mất. Con thích phòng này thì dì dọn giúp con, con vừa ném vừa đập thế này, làm mình bị thương thì không hay…”

Nói rồi Triệu Lệ Chi chuyển chủ đề: “Lát nữa còn phải đi ăn với người nhà họ Tư nữa, nếu con xước sát ở đâu thì chúng ta cũng không biết phải ăn nói thế nào với nhà họ Tư mà”.

Triệu Lệ Chi không hổ danh là hoa sen trắng trong giống trà xanh, dăm ba câu đã xoa dịu được Hạ Khánh Dương.

Câu nào bà ta cũng như đang bảo vệ Hạ Phương, nhưng thực chất lại khẳng định tội danh kẻ xấu của cô.

Hạ Khánh Dương hừ lạnh một tiếng: “Tốt nhất tối nay mày hãy ngoan ngoãn phối hợp, đừng làm mất thể diện trước mặt người nhà họ Tư, nếu không… sẽ không chỉ đơn giản là đóng băng tài khoản của mày đâu”.

Hạ Khánh Dương liếc nhìn đống hỗn độn trong phòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dì Trương đâu? Gọi dì ấy lên dọn dẹp phòng đi”.

“Vừa về nhà đã làm loạn hết lên, thật xui xẻo”, Hạ Khánh Dương phất tay áo, tức giận bỏ đi.

Khóe miệng Hạ Oanh Oanh hơi cong lên, trong mắt hiện lên nụ cười đắc thắng: “Tiểu Phương, chị biết chuyện của chị và Anh Đường khiến em không vui, nhưng chị và anh ấy thật lòng yêu nhau, mong em tác thành cho bọn chị”.

Dáng vẻ của kẻ yếu ấy giống như Hạ Phương là kẻ xấu ghê tởm lắm vậy.

Sao Lục Anh Đường có thể chịu được khi người phụ nữ của mình bị bắt nạt như vậy?

Hắn ta lập tức ôm Hạ Oanh Oanh vào lòng, hung ác lườm Hạ Phương: “Chúng ta yêu nhau không cần bất kỳ ai phải tác thành cả. Oanh Oanh, là cô ta phản bội anh trước, hơn nữa nếu không phải lúc đầu cô ta mặt dày đeo bám thì anh cũng chẳng đến với cô ta đâu”.

Hạ Phương cảm thấy tim mình lại bị đâm thêm một nhát.

Ban đầu đúng là cô chủ động theo đuổi Lục Anh Đường, nhưng rõ ràng hắn ta rất cảm động, nói rằng được cô thích là may mắn lớn nhất đời này của hắn ta, nói rằng hắn ta đã thích thầm cô rất lâu rồi, sợ cô coi thường nên không dám đến gần, nói là hắn ta sẽ yêu cô suốt đời, không bao giờ rời xa cô…

“Anh Đường, anh đừng nói như thế, Tiểu Phương còn nhỏ không hiểu chuyện…”

“Đã học được cách chơi trai khắp nơi rồi còn tuổi nhỏ không hiểu chuyện cái gì?”, Lục Anh Đường cười giễu cợt: “Cô ta không ngại bẩn, anh vẫn cảm thấy buồn nôn”.

Nhìn thấy vẻ đắc ý trong đáy mắt Hạ Oanh Oanh, Hạ Phương siết chặt tay thành nắm đấm, đạp mạnh đống đồ trên đất, nhìn Hạ Oanh Oanh với vẻ chán ghét: “Diễn đủ chưa? Đủ rồi thì mau đem rác của chị đi vứt đi, thối chết tôi rồi”.

Mới đầu Lục Anh Đường còn chưa hoàn hồn, cho đến khi Hạ Phương liếc hắn ta với vẻ ghét bỏ rồi đóng cửa lại, hắn ta mới giận tái mặt: “Hạ Phương, cô nói ai là rác hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK