Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Đào Nguyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trước đây cô Lệ thử váy dự tiệc cũng đều tự mặc một mình sao?” Hạ Phương bật cười, đôi mắt long lanh tràn đầy ánh sáng.

Cô vốn đã rất xinh đẹp, nụ cười này lại tựa như ánh trăng sáng long lanh, vô cùng xinh đẹp quyến rũ, khiến nhịp tim mọi người bồi hồi xao xuyến.

Lệ Minh Hùng cảm thấy không khí trong phòng VIP đột nhiên loãng đi không ít, ngay cả hồn phách cũng suýt bị cuốn đi.

Nhưng Hạ Phương cũng không nhìn Lệ Minh Hùng, chỉ thản nhiên cười với Lệ Minh Nhã: “Tôi đây thực sự rất tò mò, một chiếc váy dự tiệc lớn như vậy, không chỉ phải cài dây mà còn phải thắt chặt rồi chỉnh sửa lại, bình thường cô Lệ tự mình mặc thế nào vậy?”

Sau khi Lệ Minh Nhã nói xong cũng đã hối hận.

Quả thật, người có thường thức đều biết việc mặc một chiếc váy dự tiệc như thế này tương đối phức tạp, nếu chỉ có một mình thì về cơ bản không thể nào mặc được.

Trừ khi váy được thiết kế rất tối giản, chỉ cần kéo khóa hoặc thắt cái nơ con bướm là xong.

Tuy nhiên, kiểu thiết kế phức tạp được gia công với cách cố định đặc biệt này thì không thể tự mình mặc lên được.

Mà thiết kế này của Hạ Phương không chỉ phải buộc dây sau lưng, phải sửa lại tà váy mà thậm chí ngay cả khi mặc vào cũng rất cần phải chú ý, nếu làm sai cách thì không chỉ không mặc được mà còn dễ làm hỏng váy.

Nếu Lệ Minh Nhã cứ cương quyết muốn tự mặc, chẳng khác nào thừa nhận bản thân có ý định phá hỏng chiếc váy này.

“LM chúng tôi không chỉ nổi tiếng nhờ thiết kế và chất lượng mà càng chú trọng tới dịch vụ hơn. Chúng tôi không chỉ sắp xếp nhân viên công tác hỗ trợ khi khách hàng thử đồ mà ngay cả khi cô mặc chiếc váy này để tham gia những sự kiện quan trọng, chúng tôi cũng có thể sắp xếp nhân viên tới chỗ cô để hỗ trợ, chỉ cần cô đặt trước, chúng tôi có thể cung cấp dịch vụ này cho cô trong vòng ba năm. Đương nhiên…”

Hạ Phương nói xong, chuyển chủ đề, cười nói: “Nếu cô không cần dịch vụ này thì có thể từ chối. Nhưng, trước tiên cô phải ký vào bản thỏa thuận này đã.”

Hạ Phương lại đưa ra một bản thỏa thuận.

Vừa đưa ra một bản Lệ Minh Nhã vẫn còn chưa ký, lúc này lại đưa thêm một bản nữa, Lệ Minh Nhã đọc thông tin trên đó thì tức giận tới mức mặt cũng tái nhợt.

Thì ra Hạ Phương đã đoán được chuyện cô ta tìm tới đây để gây sự từ sớm, vậy nên cô đã chuẩn bị cẩn thận tất cả mọi thứ, chỉ cần cô ta tới là buộc phải ngoan ngoãn phối hợp với công việc của bọn họ đúng không?

Lệ Minh Nhã tức giận xanh cả mặt, cầm lấy bút, siết chặt nó trong tay, mắt trừng lớn, chỉ thiếu điều nhào lên cắn chết Hạ Phương.

“Hiện tại cô đang muốn ép mua ép bán đúng không? Tôi là người bỏ tiền ra, tại sao trong những chuyện quan trọng thế này lại không có bất cứ sự tự do nào? Cái gì cũng phải tuân theo thủ tục của các cô?”

Hạ Phương cười nhẹ: “Sao cô lại nói là ép mua ép bán chứ? Cô chi một khoản tiền lớn như vậy để lựa chọn LM chúng tôi, không phải vì tin tưởng thiết kế và chất lượng của LM chúng tôi sao? Từ việc quyết định phương án thiết kế ban đầu, đến bản phác thảo thiết kế, sau đó là hóa đơn chất liệu vân vân, chúng tôi đều đã xác nhận với cô. Có thể nói, từ đầu tới cuối chiếc váy này đều được thiết kế và chế tác theo kiểu mẫu mà cô mong muốn. Bây giờ chúng tôi đã hoàn thành thiết kế theo đúng yêu cầu của cô, để tránh cho việc sau này sẽ xuất hiện những phiền phức không đáng có, chúng tôi đương nhiên phải cung cấp dịch vụ tốt nhất để đảm bảo không có bất cứ sự cố nào xảy ra.”

“Chúng tôi phục vụ không chu đáo là lỗi của chúng tôi, nhưng nếu cô Lệ không chịu hợp tác gây ra vấn đề gì đó xuất hiện sau này thì sẽ không tìm đến bắt chúng tôi phải chịu trách nhiệm chứ?”

“Cho nên ý cô là tôi sẽ trốn tránh trách nhiệm, hay cô cảm thấy tôi sẽ tìm cách vu oan giá họa cho LM các cô?” Sắc mặt Lệ Minh Nhã tối sầm, giọng điệu khó chịu.

Hạ Phi cười khẽ: “Chúng tôi chỉ cung cấp cho cô dịch vụ tốt nhất, giảm thiểu những phiền phức không đáng có cho tất cả mọi người, dù sao thì ai cũng bận rộn mà, đúng chứ? Cô Lệ, anh Lệ?”

Hạ Phương quay đầu, ánh mắt dừng lại trên người Lệ Minh Hùng.

Lệ Minh Hùng nghe hết cuộc nói chuyện giữa Hạ Phương và em gái mình, vốn còn đang tức giận trong lòng, định đập bàn mắng Hạ Phương hai câu, nhưng khi đối diện với đôi mắt long lanh xinh đẹp kia của Hạ Phương, nghe giọng nói lạnh nhạt mà nhẹ nhàng của cô, cơn tức giận lại lập tức tan đi không ít.

“Không phải chỉ muốn mặc thử thôi sao? Cứ để em gái tôi thử là được rồi, nếu thử thấy không vừa, chúng tôi sẽ không ký bất cứ một thỏa thuận nào ở đây.” Lệ Minh Hùng lấy lại tinh thần, cảm thấy hơi chán nản, mình vậy mà lại bị người phụ nữ này mê hoặc, vội vàng tối sầm mặt xuống, lạnh lùng mắng cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK