Sở Lâm Xuyên tham gia cuộc họp hội đồng quản trị xong đi ra ngoài thì thấy Ngô Bội Bội đang đứng ngoài cửa nhìn anh ấy với vẻ đáng thương.
Cô ta mặc một bộ váy mát mẻ, vóc người hoàn mỹ đẫy đà, khuôn mặt trang điểm nhạt, lông my khẽ run, nhìn Sở Lâm Xuyên bằng ánh mắt uất ức và có chút không cam lòng.
Thấy cô ta như thế, Sở Lâm Xuyên sợ hết hồn: “Cô Ngô, cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
Ngô Bội Bội cắn môi, còn chưa kịp lên tiếng mà nước mắt đã tuôn rơi.
Sở Lâm Xuyên cứ có cảm giác hình ảnh này hơi kỳ lạ.
Ngô Bội Bội này không phải người trong mộng của anh hai à? Cô ta có uất ức gì thì đi tìm anh hai ấy, tìm mình làm gì?
“Sếp Xuyên, xin lỗi… em… em không có ý gì khác, em chỉ…”
Hốc mắt Ngô Bội Bội ửng đỏ, khóc không thành tiếng, lảo đảo bước đến gần Sở Lâm Xuyên.
Sắc mặt Sở Lâm Xuyên hơi khó coi, anh ấy không thích thấy người khác khóc, đặc biệt là phụ nữ, còn là loại phụ nữ xấu xa như Ngô Bội Bội.
Anh ấy bực bội giơ tay lên: “Cô có gì thì cứ từ từ nói, nếu không có thì tôi còn có việc, tôi phải đi đây”.
Ngô Bội Bội ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không dám tin rằng mình sẽ nghe thấy lời như thế từ Sở Lâm Xuyên.
Rõ ràng bắt đầu từ khi cô ta vào công ty, Sở Lâm Xuyên vẫn luôn che chở cô ta mà.
Có phải Hạ Phương đã nói gì với anh ấy, khiến anh ấy bắt đầu giữ khoảng cách với cô ta không?
Trước kia anh ấy chưa bao giờ nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu như thế cả…
“Sếp Xuyên, em… em có thể đến phòng làm việc của anh ngồi một lát không?”, Ngô Bội Bội thầm thấy khó chịu, nhưng cô ta biết hy vọng duy nhất của mình lúc này chính là Sở Lâm Xuyên, cô ta không thể bối rối được, phải giữ bình tĩnh.
Sở Lâm Xuyên giơ tay nhìn đồng hồ: “Cô có việc gì cứ nói đi, tôi thật sự không có nhiều thời gian”.
Đúng thế, anh ấy hẹn khách hàng dùng cơm, dù không có hẹn, anh ấy cũng không muốn ở cạnh Ngô Bội Bội lâu.
Ngô Bội Bội không ngờ Sở Lâm Xuyên thật sự không cho cô ta một chút cơ hội nào cả, cô ta chỉ có thể lảo đảo tiến lên, nôn nóng cất lời: “Sếp Xuyên, em không có ý gì cả, em chỉ… chỉ muốn nói xin lỗi anh, lần này vì em lỗ mãng nên mang tới ảnh hưởng nghiêm trọng như thế cho anh và công ty, em… em thật sự rất hối hận, em cũng biết lỗi của mình rồi”.
Cô ta vừa uất ức khóc vừa giải thích: “Nếu được, sếp Xuyên có thể cho em một cơ hội để em đi tìm bà Lưu, xử lý các vấn đề còn lại không?”
Dù chưa chắc bên LM sẽ công bố chuyện Ngô Bội Bội sao chép, nhưng nếu tác phẩm đó đã do cô ta sao chép thì đương nhiên không thể tiếp tục làm cho bà Lưu với tư cách là cô ta nữa.
Bên phía bà Lưu chắc chắn phải có lời giải thích, một là đổi tên nhà thiết kế thành Tô Tử Ninh, hai là huỷ bỏ đơn hàng.
Nhưng bà Lưu cũng không phải một người dễ tính.
Nếu làm ầm ĩ rất có thể sẽ gây ra một vài rắc rối.
Hiện tại sản phẩm mới của LM sắp ra mặt, một khi xảy ra rắc rối gì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến buổi ra mắt sản phẩm mới.
Huống hồ Ngô Bội Bội cũng nghe nói Amphile và LM vẫn luôn đấu đá nhau, bây giờ vì chuyện của Can, Amphile cũng không yên ổn, đây là cơ hội tốt để LM xuất hiện, Ngô Bội Bội phải giải quyết cho xong chuyện này.
Chuyện này vì Ngô Bội Bội mà ra, đương nhiên cô ta không phù hợp đến giải quyết cho lắm, có điều…
Sở Lâm Xuyên nhớ tới những lời Hạ Phương nói trong cuộc gọi lúc chiều, anh ấy lắc đầu: “Không cần, công ty sẽ giải quyết những việc còn lại, cô lo xử lý chuyện của mình là được”.
Sở Lâm Xuyên không muốn quan tâm đến Ngô Bội Bội nữa, anh sải bước rời đi.
Ngô Bội Bội nhìn theo bóng lưng vội vàng chạy trốn của Sở Lâm Xuyên, không khỏi cau mày, trong mắt loé lên ánh sáng sắc bén và nặng nề.
Chắc chắn là người phụ nữ kia đã nói gì với Sở Lâm Xuyên!
Đáng chết!
Ngô Bội Bội biết rõ trước đây Sở Lâm Xuyên đối xử với cô ta thế nào, dù chuyện lần này của cô ta khá ầm ĩ, nhưng Sở Lâm Xuyên cũng không đến mức sẽ lạnh lùng như thế được.
Ngô Bội Bội không thể giữ Sở Lâm Xuyên lại, trong lòng thầm thấy oán hận, cô ta không cam lòng nghiến răng, trước khi rời đi vừa khéo thư ký của Sở Lâm Xuyên cầm điện thoại đi ra từ bên cạnh.
“Xin lỗi, tối nay sếp Xuyên có hẹn, nếu anh không vội thì tôi sắp xếp lịch hẹn vào tối mai cho anh được không? Đúng thế, tối nay sếp Xuyên phải đến quán bar Mê, nhưng mong anh đừng đến làm phiền anh ấy’.
Mê?
Ngô Bội Bội nheo mắt, trong đầu chợt có ý nghĩ hiện lên, sau đó cô ta cúi đầu sải bước rời đi.
Ở một nơi khác, Hạ Phương đi một vòng trung tâm thương mại, mua một ít quà cho Lucy Mộ Dung.
Sau đó thì cô đi ăn gì đó, lúc chuẩn bị về nhà thì bị một cô bé kéo lại.
“Chị ơi, chị mua hoa không?”, cô bé chỉ khoảng sáu bảy tuổi nhìn Hạ Phương bằng đôi mắt tròn xoe, trông rất đáng thương.
Cũng được, coi như cho Lucy Mộ Dung một niềm vui bất ngờ vậy.
Cô nhìn bó hoa trong tay cô bé, lấy điện thoại ra hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Cô bé nói ra một con số, Hạ Phương thoải mái trả tiền mua hoa, sau đó đi tới chỗ đã hẹn với Lucy Mộ Dung.
Chín giờ tối.
Quán bar mới khai trương.
Khi Hạ Phương mặc áo màu đen phối với quần jean màu trắng, đầu đội mũ lưỡi trai, ôm một bó hoa tươi đi vào quán bar Mê, Sở Lâm Xuyên cũng vừa khéo đi tới cửa quán bar.
“Sếp Phương?”, không ngờ lại gặp Hạ Phương ở đây, hơn nữa cô còn ôm một bó hoa tươi, Sở Lâm Xuyên hóng hớt đi tới: “Trùng hợp thế”.
Hạ Phương gật đầu: “Đúng là rất trùng hợp”.
“Cô là đang…”, Sở Lâm Xuyên nhìn bó hoa hồng đỏ rất to Hạ Phương đang ôm trong lòng bằng ánh mắt mập mờ.
Hạ Phương hờ hững cất lời: “Mừng sinh nhật bạn thân”.
Thì ra là thế…
Sở Lâm Xuyên thầm thở phào nhẹ nhõm, anh ấy còn tưởng có người dám cướp nữ thần của anh ấy chứ.
Nữ thần của anh ấy hoàn mỹ như thế, anh ấy thật sự không nghĩ ra ai có thể xứng với cô, luôn có cảm giác cô ở cạnh bất cứ người đàn ông nào cũng là hạ thấp mình.
Nghe thấy câu trả lời của Hạ Phương, nụ cười của Sở Lâm Xuyên cũng rạng rỡ hơn.
“Buổi họp hội đồng quản trị hôm nay có thuận lợi không?”, Hạ Phương hỏi.
Sở Lâm Xuyên gật đầu: “Mọi thứ đều thuận lợi, cả việc xử lý Ngô Bội Bội nữa, tôi đã quyết định xong rồi, chỉ còn đợi quyết định cuối cùng của cô thôi”.
Hạ Phương gật đầu: “Ngày mai đưa cho tôi vào giờ làm việc là được”.
Bây giờ cô không muốn lãng phí thời gian để ý chuyện của Ngô Bội Bội.
Sở Lâm Xuyên vốn còn muốn báo cáo một vài việc với Hạ Phương, nhưng nghe cô nói thế thì lập tức im lặng: “Được, vậy cô vào trước đi, tôi đang đợi người”.
Hạ Phương gật đầu rồi đi vào thang máy.
Cửa thang máy vừa đóng lại, bóng dáng cao lớn của Tư Thành đã xuất hiện ngoài cửa quán bar.
Hai mắt Sở Lâm Xuyên sáng lên: “Anh hai, anh đến rồi”.
Tư Thành nhìn thoáng qua Sở Lâm Xuyên: “Ừm”.
“Mấy anh em chúng ta đã lâu rồi không họp mặt, thừa dịp anh cả về, chúng ta phải uống mấy ly”.
Nói xong, anh ấy lại lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối: “Tiếc là thằng út về rồi, nếu không bốn anh em chúng ta đã có thể đông đủ”.
Trước kia bốn anh em họ thường chơi chung với nhau.
Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, ai nấy đều bận rộn, đã rất lâu không họp mặt rồi.
Tư Thành sải bước đi tới cửa thang máy: “Không phải một khoảng thời gian nữa cậu phải đến Kinh Thành à? Chúng ta gặp nhau ở Kinh Thành là được”.
Sở Lâm Xuyên cười khẽ: “Anh nói cũng đúng”.
Sau đó, Sở Lâm Xuyên chợt nhớ đến điều gì đó, anh ấy cau mày: “Đúng rồi anh hai, lần trước em nghe anh cả nói là anh kết hôn rồi? Còn dẫn người phụ nữ kia đến Kinh Thành nữa?”
Khoảng thời gian đó Ngô Bội Bội vừa khéo xin nghỉ một tuần.
Sở Lâm Xuyên nghĩ, rốt cuộc Ngô Bội Bội này là chị hai kia hay chỉ là người trong mộng của Tư Thành?