Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Đào Nguyên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Dương Như Tuyết kéo cô ấy lại: “Vũ Dao đừng vội, bây giờ trong đầu chú út chỉ có nó thôi. Cháu không thấy chú ấy che chở nó thế nào à? Cháu có nói gì cũng không nghe đâu”.

Tư Vũ Dao bắt đầu sốt ruột: “Vậy phải làm sao bây giờ?"

Vẻ mưu mô lóe lên trong mắt, Âu Dương Như Tuyết mỉm cười: “Ngày mai là sinh nhật ông nội đúng không? Chú út có lẽ sẽ dẫn Hạ Phương về, đó là thời cơ thích hợp nhất để cháu nhắc nhở”.

Tư Vũ Dao gật gù, vừa khoác tay bà ta vừa nói: “Thôi, mình vào nhà hàng đi, rồi thím nhớ kể cho cháu cô ta trơ trẽn đến thế nào. Cháu tuyệt đối không cho phép người như vậy làm vấy bẩn chú út!"

Âu Dương Như Tuyết tỏ ra hài lòng: “Cháu lúc nào cũng một lòng vì chú út, hy vọng chú ấy sẽ nhận ra tấm lòng của cháu”.

"Chú ấy chỉ bị mê hoặc nhất thời thôi, khi tỉnh ra sẽ biết hai thím cháu mình mới đúng", Tư Vũ Dao nói đầy kiên quyết.

Trong lòng cô ấy, Tư Thành có thể xem như được xếp vào hàng thần thánh.

Nên cô sẽ không cho phép nam thần bị lây vết nhơ từ hạng phụ nữ không đứng đắn như vậy, cho dù đó có là vợ của chú.

Bên kia, Hạ Phương gọi một bàn món ngon cho cả gia đình vui vẻ thưởng thức, sau đó cùng nhau trở về căn nhà nhỏ.

Tư Thành đã gọi người đến quét dọn trước đó, nên chào đón họ là một ngôi nhà sạch sẽ tinh tươm, tuy không lớn nhưng lại dễ chịu.

Tiết Lan Hâm quan sát một phen, trong lòng thổn thức không thôi.

Trước kia bà mua ngôi nhà này vì cho rằng con gái lớn rồi, nên có tài sản để làm của hồi môn, không ngờ Hạ Phương vẫn dọn vào ở.

Nhiều năm qua, bà đã kinh qua từ biệt thự xa hoa đến phòng bệnh cao cấp, nhưng hôm nay trở lại nơi này, Tiết Lan Hâm mới nhận ra không cần biết nhà to hay nhà nhỏ thế nào, chỉ cần có người thân thì mới là nơi ấm áp nhất.

"Nhà hơi nhỏ, mẹ con mình ở tạm một phen, đợi chừng vài tháng là bên kia trang trí xong rồi", Hạ Phương dẫn Tiết Lan Hâm đi vào phòng ngủ cho khách.

Căn phòng cũng đã được dọn dẹp, nào là thay khăn trải giường, thêm bàn trang điểm, thay rèm cửa, trông có sức sống hơn hẳn khi Tư Thành ở đây.

Tiết Lan Hâm lắc đầu cười: “Chỉ cần cả nhà mình ở bên nhau thì mẹ ở đâu cũng được”.

Rồi quay sang nói với Tư Thành: “Tư Thành à, mẹ biết con vừa giỏi giang vừa có trách nhiệm. Mẹ có tuổi rồi, sau này còn phải lo việc công ty, Tiểu Phương đành nhờ con chăm sóc”.

"Dạ, đó là bổn phận của con mà mẹ", Tư Thành khẽ cười.

"Chỉ cần hai đứa sống hòa thuận với nhau là đời này mẹ không còn tiếc nuối gì nữa", Tiết Lan Hâm khe khẽ thở dài, khóe môi lại mang theo nụ cười ngập tràn hạnh phúc.

Bà đã đợi ngày này quá lâu rồi.

Khi nghe Lucy Mộ Dung hẹn mình đi ăn cơm, Trần Lâm Phỉ không khỏi kinh ngạc.

"Sao hôm nay lại có thời gian rảnh mà đi ăn với mình thế?", cô ta vừa đáp máy bay xuống, còn chưa kịp tẩy trang, vóc dáng thon thả và gương mặt xinh đẹp khiến vô số người trong siêu thị ngoái nhìn.

Trần Lâm Phỉ vội kéo khẩu trang lên: “Xin lỗi cậu, thân phận mình thế này nên ra đường toàn phải đeo khẩu trang với đội nón sụp, tránh cho fan nhận ra kẻo lại gây mất trật tự”.

Lucy Mộ Dung chỉ cười nói: “Không sao, mình hiểu mà, dù gì cậu cũng là người mẫu có chút tiếng tăm ở địa phương, cũng xem như được nửa chữ minh tinh”.

Trần Lâm Phỉ vốn đang khoe mẽ trắng trợn, nào ngờ Lucy Mộ Dung ngoài mặt thì nghe như đang hùa theo, nhưng cụm "nửa chữ minh tinh" lại khiến cô ta trở nên không vui.

Trần Lâm Phỉ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nói: “Thôi, minh tinh gì chứ. Nhưng Giang Lâm đúng là thành phố nhỏ, vẫn nên kín tiếng một chút”.

"Lấy chiều cao với nhan sắc cậu thì đi trên đường cũng đã hấp dẫn người khác rồi, muốn kín tiếng thì khó lắm đó đa", Lucy Mộ Dung cười cười, dẫn Trần Lâm Phỉ đi vào một quán ăn.

Hai người ngồi xuống, Lucy Mộ Dung bắt đầu gọi món.

Trần Lâm Phỉ thì chăm chú quan sát cô ấy, phát hiện đối phương trông có vẻ khác xưa thì tự hỏi xem có phải Lucy Mộ Dung đã biết gì không.

Nhưng trong suốt bữa cơm, Lucy Mộ Dung chỉ trò chuyện về những việc xảy ra gần đây và một số chuyện xưa hồi còn đi học.


Thế là Trần Lâm Phỉ dần buông lòng phòng bị, bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian bọn họ nô đùa vui vẻ cùng nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK